Bao Tự tủi thân òa khóc lên, Hoàng đế với đôi mắt ngấn lệ:
"Hoàng thượng, thần thiếp muốn xem phong hỏa. Thần thiếp không xem phong hỏa thì khó chịu lắm. Thuở nhỏ theo cha ra biên cương, có lần thấy phong hỏa thắp sáng trên thành. Ngọn lửa sáng đến chói mắt, thật là đẹp biết bao. Hoàng thượng à~ Thần h.i.ế.p đã lâu rồi không thấy phong hỏa."
Hoàng đế đầy lo lắng lau nước mắt cho mỹ nhân:
"Trẫm cứ tưởng chuyện gì to tát! Chẳng phải chỉ là phong hỏa sao? Đi, đêm nay chúng ta cùng đi thắp!"
Hoàng đế gọi người chuẩn bị xe ngựa ngay trong đêm, đưa Bao Tự đến bên thành.
Hoàng đế ra lệnh thắp phong hỏa, trong chốc lát đã soi sáng cả thành.
"Ái phi~ thích không?"
Bao Tự vừa định gật đầu thì một nhóm người mặc giáp chạy đến.
Bao Tự giả vờ hoảng sợ, vội vàng nhào vào lòng Hoàng đế:
"Hoàng thượng~ Họ là ai ? Thần thiếp sợ quá!"
"Đừng sợ đừng sợ, có trẫm đây."
Hoàng đế đám người đến, cau mày:
"Ngự Lâm quân các ngươi đêm hôm khuya khoắt chạy đến đây gì?"
Người đứng đầu chắp tay hành lễ: "Hoàng thượng, thần đang dẫn người tuần tra, thấy phong hỏa trên thành bất ngờ bốc cháy, sợ có điều bất thường nên đến xem."
Hoàng đế không vui đá người đó một cái:
"Không thấy trẫm và ái phi ở đây sao? Chẳng qua ái phi của trẫm muốn xem phong hỏa thôi! Các ngươi, đều xuống nhận cho trẫm!"
Người đứng đầu vô cùng kinh ngạc, không cam lòng về phía Bao Tự trong lòng Hoàng đế.
Bao Tự cúi đầu : "Hoàng thượng, họ ngốc quá~ Có Hoàng thượng ở đây, còn có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
Hoàng đế cực kỳ thích thú với lời nịnh hót này, không kiên nhẫn vẫy tay: "Còn không mau xuống! Thật là mất hứng!"
Người đứng đầu tức giận trừng mắt Bao Tự rồi dẫn người đi.
Mấy ngày liên tiếp, Bao Tự vẫn dùng chiêu cũ, để Hoàng đế đưa mình ra ngoài thành thắp phong hỏa.
Đám Ngự Lâm quân đã mệt mỏi, đến một lần bị mắng một lần, còn bị bổng lộc.
Về sau họ cũng chẳng buồn đến nữa.
Còn dân chúng bên ngoài hoàng cung, tất nhiên cũng biết chuyện này.
14
Thấy thời cơ đã chín muồi, Võ Tắc Thiên vươn vai: [Các tỷ muội, đến lúc rồi. ]
Ta lập tức tìm đến nhà mẹ đẻ của thân xác nguyên chủ, bảo người tung tin đồn ra ngoài.
Chỉ ba ngày, tin đồn đã truyền vào trong cung.
Truyền đến tai Hoàng đế.
Khi Hoàng đế biết chuyện này, đang kéo Đát Kỷ vui trong hồ rượu ở Lộc Đài.
Một thái giám bên cạnh liều c.h.ế.t kể cho Hoàng đế.
Hoàng đế nghe xong tức giận ném ly rượu đi.
Tô Đát Kỷ: "Ôi chao, Hoàng thượng~ sao ? Ai chọc ngài giận thế?"
"Hừ, gần đây không biết từ đâu xuất hiện một đạo sĩ, tính ra trong hoàng cung của trẫm xuất hiện một Tử Vi tinh giáng thế! Nói rằng Tử Vi tinh giáng thế này gần đây đã thức tỉnh, muốn đuổi trẫm - thiên long chi tử này xuống đài!"
Đát Kỷ nhướn mày: "Ồ? Thần kỳ sao? Đạo sĩ đó có Tử Vi tinh này có đặc điểm gì không?"
Hoàng đế lạnh mặt, về phía thái giám:
"Đạo sĩ đó có không?"
"Có. . . có ạ, đạo sĩ , Tử Vi tinh này. . . quẻ tượng, là một nữ tử."
"Và. . . và còn. . ."
Thái giám không ngừng dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Còn gì nữa? Nói đi!"
Thái giám vội quỳ xuống đất: "Và, và còn. . . rằng Tử Vi tinh giáng thế này, mệnh cách bất phàm, vốn là người trong hoàng thất."
Hoàng đế nghe xong, sắc mặt tái nhợt.
Đát Kỷ giả vờ không hiểu, hỏi lại Hoàng đế: "Hoàng thượng, trong cung chúng ta gì có nữ tử vốn là người trong hoàng thất chứ? Không lẽ, còn có dư nghiệt tiền triều trà trộn vào hoàng cung sao?"
Hoàng đế run rẩy bò ra khỏi hồ rượu: "Ái phi, nàng về nghỉ trước đi, trẫm, trẫm phải suy nghĩ đã."
Ta không nhịn cong khóe môi.
May mà tác giả của cuốn sách này ngay từ đầu đã chỉ ra thân phận thật của nữ chính.
Thục Phi này, thực ra là công chúa tiền triều.
Hoàng đế này mê đắm dung nhan của Thục Phi, vốn muốn chiếm đoạt, Thục Phi nàng ta không muốn sống dưới sự chỉ trích của thế nhân.
Hoàng đế thực sự nghe theo, sắp xếp cho Thục Phi ra bên ngoài cung.
Đợi hai năm, mọi việc thu xếp ổn thỏa, cho Thục Phi một thân phận mới rồi để nàng ta vào cung bằng cách tuyển tú.
Bạn thấy sao?