Năm thứ mười một thầm Tạ Tùy.
Cậu bất ngờ q u a đ ờ i trong một vụ t a i n ạ n.
Khi tôi sắp xếp lại di vật của cậu, lại vô phát hiện ra trong điện thoại của cậu, tràn ngập nhật ký về tôi.
Sau đó, tôi mơ thấy một giấc mơ lạ kỳ, giấc mơ ấy đưa tôi quay về thời năm cuối cấp ba mười năm về trước.
Lần này, tôi sẽ không hèn nhát nữa, tôi muốn cậu.
1.
Trên bảng đen, lớp trưởng lau đếm ngược 101 ngày thi vào đại học đi, sửa thành 100.
Trong radio, người dẫn chương trình đang nhắc lại những bài văn xuất sắc nhất trong đợt thi vào đại học năm ngoái.
Bên tai là tiếng học lật sách, đề, ngòi bùi ‘sột soạt’ xẹt qua trang giấy.
Tôi ngơ ngác ngồi trên ghế một lúc lâu, cho đến khi bả vai bị ai đó vỗ nhẹ, đề đặt ở trên bàn.
“Bạch Du, cậu giúp tớ xem thử đề này với, tớ có hơi không hiểu.”
Tôi ngoảnh lại, thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc lại xa lạ.
Là cùng bàn của tôi, Diêu Uẩn.
Tôi không giảng đề cho cậu, mà xoay người lao ra khỏi phòng học, lên lầu, đứng trước cửa lớp học 12-7.
Trong lớp học ồn ào, chàng thiếu niên mặc đồng phục vẫn còn có nét ngây ngô.
Cậu lặng lẽ ngồi im tại chỗ, vừa lười biếng lại tùy ý chống đầu.
Bạn cùng bàn huých cùi chỏ vào người cậu, chàng thiếu niên từ từ ngước mắt lên.
Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của tôi, vẻ mặt có chút ngơ ngác, một lúc lâu sau mới đứng dậy đi tới.
Cậu tựa vào khung cửa, hai tay thoải mái đút trong túi quần, bình tĩnh : “Sao cậu lại đến tìm tớ? Có chuyện gì à?”
Hốc mắt tôi đột nhiên ửng đỏ.
Mãi đến lúc này, cuối cùng tôi cũng tin rằng, giấc mơ kia thực sự đã đưa tôi quay về mười năm trước.
Quay về hôm nay, cách ngày thi vào đại học còn có 100 ngày.
Quay về giữa hè này, khoảng thời gian chúng tôi sắp đường ai nấy đi mà vẫn chưa bày tỏ rõ tâm ý với nhau.
Chàng thiếu niên mới nãy còn nghiêm túc, sau khi thấy hốc mắt tôi ửng đỏ, lập tức lúng túng không biết thế nào.
“Hả? Bạch Du, sao cậu… sao cậu lại khóc? Cậu cậu cậu có chuyện gì thì cứ ra, cậu đừng đừng khóc, tớ, trời ơi.”
“Tạ Tùy.” Tôi ngắt lời cậu: “May là cậu chưa c h ế t.”
Mặt Tạ Tùy tối sầm, dường như có chút không nên lời: “Mộng du? Hay là mơ thấy ác mộng?”
Tôi không cho Tạ Tùy biết rằng, tôi đến từ mười năm sau.
Tôi cũng không cho cậu biết rằng, ngày hôm nay của mười năm sau, cậu bất ngờ gặp t a i n ạ n, thật sự đã c h ế t.
2.
Khi nhận cuộc gọi từ cảnh sát, tôi vẫn đang chỉnh sửa kế hoạch sự kiện theo ý kiến của khách hàng.
“Xin chào, xin hỏi có phải là Bạch Du không?”
“Đúng .”
"Chúng tôi gọi từ đồn cảnh sát Dương Thành.
Bạn của , Tạ Tùy, gặp tai nạn giao thông trên đường Độ Giang. Hiện cậu đang cấp cứu tại bệnh viện thành phố. Cô..."
Tôi không nghe những lời tiếp theo nữa.
Chiếc điện thoại tuột khỏi tay, rơi xuống đất tắt ngóm.
Tôi lập tức chạy như bay đến bệnh viện.
Cậu ấy cấp cứu trong phòng ICU suốt cả đêm, còn tôi ngồi chờ bên ngoài không chợp mắt.
Khi bầu trời phía đông bắt đầu sáng lên, bác sĩ với ánh mắt đầy tiếc nuối bảo tôi rằng họ đã cố gắng hết sức.
Trên giường bệnh, khuôn mặt Tạ Tùy yên bình như thể chỉ đang ngủ.
Nếu không có những ống dây chằng chịt trên người cậu, và nếu tấm ga trải giường không nhuốm máu…
Tạ Tùy đã mất, cậu ấy mất trong một tai nạn giao thông ngoài ý muốn.
Khi tôi sắp xếp lại những món đồ của cậu ấy thì bất ngờ phát hiện ra một bí mật trong chiếc điện thoại của Tạ Tùy.
Trong ứng dụng ghi của cậu đầy ắp những dòng nhật ký.
Dày đặc, chi chít, tất cả đều là về tôi.
Đó là một mối thầm lặng mà to lớn của riêng Tạ Tùy.
Nhật ký cuối cùng viết vào tháng 6 năm 2016.
Tạ Tùy viết: "Lại thêm một mùa thi đại học nữa, Bạch Du, thật ra mình muốn hỏi cậu.
Kỳ thi năm đó, nếu mình thích cậu, liệu chúng ta có thể ở bên nhau không?"
Đêm hôm đó, tôi ôm chặt chiếc điện thoại của Tạ Tùy mà trằn trọc đến sáng.
Nỗi đau từ trái tim lan ra khắp cơ thể khiến tôi cuộn mình lại bên mép giường.
Sự hối hận như một con sâu từ từ gặm nhấm từng chút một, để lại trong tôi một khoảng trống rỗng vô tận.
Sau đó, tôi mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, có một giọng bảo rằng tôi có thể quay lại mười năm trước.
Tôi cứ ngỡ đó chỉ là một giấc mơ.
Không ngờ khi tỉnh dậy, tôi thực sự đang ngồi trong lớp học năm cuối cấp ba.
Bạn thấy sao?