12
Những ngày sau đó, tôi chỉ đến ngồi dưới tòa nhà công ty của Tống Cẩm Thư.
Trần Tự Niên liền rối loạn.
Anh ta vội vàng chạy đến, nắm lấy cánh tay tôi, định đưa tôi rời đi.
Tống Cẩm Thư thậm chí còn không lộ mặt.
"Trần Gia Âm, tôi còn phải thế nào nữa? Người ta và tôi không có chuyện gì xảy ra cả, rốt cuộc em muốn gì?"
Tôi hất tay ta ra, khoanh tay lạnh lùng vẻ mặt lo lắng của ta.
"Trần Tự Niên, không biết tôi muốn gì sao?"
"Tôi không đồng ý, em có tức giận gì thì cứ nhắm vào tôi."
Tôi không để ý đến ta, đi thẳng đến thang máy.
Tống Cẩm Thư không giữ bình tĩnh, đã xuống trước một bước.
Cô ta không gì, chỉ mắt đỏ hoe, chạy đi như thể bị oan ức rất lớn.
"Trần Gia Âm, bây giờ em hài lòng rồi chứ?"
Trần Tự Niên tức giận chất vấn tôi.
Cho đến khi một nhân viên từ trong thang máy bước ra : "Trần tiểu thư, xin lỗi đã để đợi lâu. Tổng giám đốc Từ rất coi trọng việc quảng cáo cho sản phẩm của chúng tôi lần này, đang đợi ở văn phòng."
Tôi nhún vai, vỗ vai Trần Tự Niên: "Anh và con chuột nhỏ của chịu đựng kém quá, sau này còn gặp nhau nhiều lần nữa, phải sao đây?"
Buổi chiều bàn xong việc, tin nhắn WeChat của Trần Tự Niên lại gửi đến.
[Gia Âm, thật sự không liên quan đến Cẩm Thư, ấy còn là một đứa trẻ, em đừng tạo áp lực tâm lý cho ấy nữa, ấy thật sự không chịu nổi đâu.]
Áp lực tâm lý? Không chuyện khuất tất thì sao lại có áp lực?
[Trần Tự Niên, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn, bây giờ tôi còn chưa gì đâu, đã lo lắng như rồi. Nếu tôi thật sự gì đó, đừng hối hận đấy.]
Bên kia không trả lời tôi nữa.
Cho đến khi tôi nhiều lần xuất hiện ở công ty của Tống Cẩm Thư, ta không nhịn nữa, đã kể chuyện này cho người có quan hệ tốt trong công ty.
Sau đó, cả công ty đều đồn đại khắp nơi.
Cô ta không chịu nổi những lời bàn tán của đồng nghiệp.
Đã tự sát bằng cách cắt cổ tay vào một đêm khuya.
Lúc đó tôi đang say giấc nồng.
Bất ngờ nhận điện thoại của Trần Tự Niên.
Giọng điệu của ta lạnh lùng đến kỳ lạ: "Trần Gia Âm, đáng lẽ tôi nên biết, sao em có thể bỏ qua cho ấy? Bây giờ em hài lòng rồi chứ."
Tôi phải mất một lúc mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hóa ra con chuột nhỏ tự sát rồi.
Đánh thức tôi giữa đêm khuya, giấc mơ đẹp của tôi, thật sự rất phiền phức.
"Tôi gì ta chứ? Là tôi bảo hai người muốn gì thì sao? Là tôi bảo ta mặt dày mày dạn đi tìm người khác để tìm kiếm sự đồng cảm ủng hộ, kết quả khiến mọi người phẫn nộ sao?"
"Trần Gia Âm, em không có chút lòng thương nào sao? Em không phải chỉ muốn ly hôn sao? Tôi đồng ý."
Điện thoại đột ngột bị cúp máy.
Tôi lái xe đến bệnh viện ngay trong đêm, mang theo thỏa thuận ly hôn.
Ly hôn thật sự là chuyện đau lòng, Trần Tự Niên cứ dây dưa không chịu ly hôn, sau này dù có thể ly hôn bằng pháp luật, thật sự rất phiền phức.
Bây giờ ta đang kích , tôi đương nhiên phải nắm bắt cơ hội này.
Khi tôi đến tầng Tống Cẩm Thư nằm viện, ban đầu Trần Tự Niên cứ tưởng tôi lại muốn gì.
Liền đá văng cái ghế bên cạnh: "Đệt! Mẹ kiếp em còn chưa xong sao?!"
Tôi không so đo với ta, chỉ bình tĩnh lắc lắc thỏa thuận ly hôn trong tay.
Anh ta sững người.
"Thật sự là em, ai thèm ai chứ!"
Anh ta nhận lấy bút ký trong tay tôi, nhanh chóng ký tên mình.
Hai bản, tôi cẩn thận bỏ vào cặp tài liệu, xoay người rời đi một cách dứt khoát.
13
Sau ngày hôm đó, tôi không còn gặp lại Trần Tự Niên nữa.
Lần nữa biết tin tức về ta, là vài tháng sau Tống Cẩm Thư chủ đến tìm tôi.
Cô ta trạng thái của Trần Tự Niên rất tệ, cả ngày say xỉn không còn biết gì.
Công việc cũng nghỉ rồi.
Cô ta hy vọng tôi đến thăm ta, lại giữa họ thật sự không có gì. Từ đầu đến cuối đều là tôi hiểu lầm họ.
Tôi cảm thấy như nuốt phải ruồi.
Đã ly hôn rồi, còn tìm tôi những chuyện này.
Nói chuyện đương nhiên không khách sáo: "Ồ! Tống tiểu thư thật tốt bụng, thật thuần khiết, thật vô tội! Cô từ đầu đến cuối đều không hề xen vào cảm của người khác, không hề mơ tưởng đến người đàn ông đã có vợ, đều là mọi người hiểu lầm , một người đơn thuần tốt bụng như ..."
"Trần Gia Âm, chuyện cần phải chua ngoa như sao? Đối với người có cảm nhiều năm như cũng có thể tuyệt như ? Loại người như sao xứng đáng !"
"Hơ!"
"Cô cái gì?"
Tôi không trả lời, hỏi ngược lại: "Cô đoán xem, rõ ràng tôi rất phiền hai người, tại sao hôm nay vẫn bằng lòng gặp ?"
"Tại sao?"
"Bởi vì gần đây tôi hơi thiếu cảm hứng, cần một chút chất liệu. Đặc biệt là những kẻ kỳ quái như hai người, khiến tôi có cảm giác như đang xem những câu chuyện kỳ lạ của loài người."
"Cô..." Thật là keo kiệt, tôi chủ tác thành cho ta và Trần Tự Niên, ta ngay cả chút chất liệu cũng không muốn cung cấp, trực tiếp bỏ đi.
14
Cuộc sống của tôi dần trở lại bình thường. Mẹ thỉnh thoảng gửi đồ cho tôi và con , hoặc là bóng gió ám chỉ tôi, nhân lúc tuổi còn chưa lớn, có thể tìm một người bố khác cho Viện Viện.
Tôi rất bình tĩnh với bà, đừng những chuyện này nữa.
Sự quan tâm có cũng không có cũng chẳng sao này, cũng không cần thiết nữa, tôi đã qua cái tuổi cần nó rồi.
Còn về vấn đề dưỡng lão mà bà lo lắng, trước khi bà nhận bảo hiểm xã hội tôi mua cho bà, tôi sẽ đều đặn đưa tiền sinh hoạt phí, ngoài ra không còn gì khác.
Thật lòng mà , nếu giữa chúng tôi phải về cảm, thì khi tôi cần cảm nhất, bà đã không dành cho tôi.
Nói về lợi ích, cho dù muốn coi tôi là công cụ dưỡng lão, thì cũng phải đầu tư vào công cụ này trước đã.
Sự thật là, may mà tôi có tầm xa. Nghỉ hè, nghỉ đông, ngày thường đều thêm kiếm tiền, cộng thêm việc viết lách sau này, nếu không tôi không có tiền để hoàn thành việc học. Phần lớn số tiền bà ấy vất vả kiếm những năm này đều bị người bố của tôi phung phí hết.
Bà ấy chất vấn tôi đối xử với bà như , không sợ con tôi học theo sao?
Tôi hỏi bà ấy, tôi đối xử với bà ấy thế nào?
Giảm bớt tiếp chính là tội lỗi tày trời sao?
Bà ấy đối với cuộc đời mình không có kế hoạch, không có phương hướng, đến nỗi nửa đời sau của bà ấy hầu như đều là tôi lo liệu.
Dưỡng lão, y tế, tất cả đều là tôi tiết kiệm tiền để giải quyết cho bà ấy.
Còn Viện Viện, tôi sinh con bé ra, là vì , là vì tôi xác định tôi muốn có một đứa con. Tôi xác định tôi hy vọng con bé sống tốt, con bé là tấm gương phản chiếu của tôi, nếu con bé đối xử không tốt với tôi, thì bản thân tôi cũng có vấn đề.
Mẹ tôi dường như không bao giờ hiểu, ban đầu đứa trẻ thương bố mẹ một cách tự nhiên đến nhường nào.
Tôi đã từng dựa dẫm vào bà, quyến luyến bà biết bao.
Nhưng sau đó quá nhiều chuyện khiến tôi buộc phải học cách tách rời khỏi bà, để chúng tôi mỗi người tự đi trên con đường của riêng mình.
Bạn thấy sao?