Ta Tự Thành Xuân – Chương 7

09

 

Từ đó về sau, Trần Tự Niên như biến thành một người khác.

 

Anh ta không còn giao du với những thành phần bất hảo nữa, mà thay đổi hẳn, chăm chỉ học hành.

 

Thậm chí đến năm lớp 11 còn ban lãnh đạo nhà trường đặc cách chuyển đến lớp chúng tôi.

 

Lúc gặp mặt, ta lại đến bên cạnh tôi : "Trần Gia Âm, cậu không thể bỏ rơi tôi đâu."

 

Tôi không bình luận gì thêm.

 

Mẹ của Trần Tự Niên rất cảm ơn tôi, bà ấy khăng khăng cho rằng việc Trần Tự Niên trở nên ham học là do tôi.

 

Chúng tôi lại trở thành cùng bàn, nhờ phúc của Trần Tự Niên, trong nửa năm cuối tôi cũng chăm sóc rất tốt.

 

Mẹ ta mang đồ ăn đến cho ta đều có phần của tôi.

 

Bà ấy đưa cho cùng bàn ngầu lòi của con.

 

Ấn tượng sâu sắc về những ngày tháng đó là, món gà hầm hạt dẻ mẹ ta rất ngon.

 

Còn có những ngày trời nóng, món đá bào đậu đỏ Trần Tự Niên mang từ nhà đến, thật sự rất mát lạnh.

 

Còn có một buổi trưa mất điện, trong lớp học nóng nực đến khó chịu. Trần Tự Niên đã sớm chạy từ nhà đến, trên tay cầm một chiếc quạt nhỏ chạy bằng pin.

 

Còn có một chiếc quạt mo lớn, buổi trưa hôm đó tôi ngủ trưa rất ngon.

 

Lúc mở mắt ra, liếc thấy những giọt mồ hôi trên cổ ta, tim tôi lỡ một nhịp.

 

Những ngày sau đó ngày càng căng thẳng, các loại kỳ thi, cuộc thi nối tiếp nhau.

 

Gần đến lúc đăng ký nguyện vọng đại học, Trần Tự Niên rất lo lắng, ta nhất định phải xem tôi đăng ký xong rồi mới chọn của mình.

 

Liên tục hỏi tôi có phải định nhân lúc học đại học thì bỏ rơi ta không.

 

Thật lòng mà , trong cuộc đời tôi, lúc đó là lần đầu tiên xuất hiện một người quan tâm đến tôi như .

 

Cơ duyên khiến tôi và ta đến với nhau là khi chúng tôi học đại học.

 

Lúc đó tôi thêm ca muộn gặp trời mưa to.

 

Vì an toàn nên tôi đã không về trường, kết quả là chiếc xe buýt về trường bị lật.

 

Gây ra thương vong rất lớn.

 

Điện thoại của tôi lúc đó bị ướt mưa nên hỏng.

 

Trần Tự Niên gọi thế nào cũng không liên lạc với tôi.

 

Đợi đến khi tôi sửa xong điện thoại, điện thoại gần như bị ta và người nhà ta gọi đến nổ tung.

 

Tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó, Trần Tự Niên ôm tôi với đôi mắt đỏ hoe.

 

"Trần Gia Âm, mẹ kiếp cậu cố phải không? Cậu muốn hành tôi đến chết sao?"

 

Lúc tôi ôm lại ta, cả người ta run rẩy.

 

Anh ta cả đời ta chưa bao giờ sợ hãi như .

 

10

 

Lúc chúng tôi mới quen nhau, ấy đã ngay từ cái đầu tiên đã biết tôi sẽ mang họ Trần.

 

Sau đó, khi chúng tôi kết hôn, ấy lại , thấy chưa, mang họ Trần của rồi nhé.

 

Dường như Trần Tự Niên tôi tha thiết lúc đó và Trần Tự Niên bây giờ là hai người khác nhau.

 

Khoảnh khắc gả cho ấy, tôi thực sự nghĩ rằng chúng tôi sẽ hạnh phúc.

 

Bầu không khí gia đình ấy rất tốt, bố mẹ thương nhau, cảm tốt đẹp như thuở ban đầu suốt mấy chục năm. Chúng tôi kết hôn đã lâu như , tôi thậm chí chưa từng thấy họ cãi nhau.

 

Tôi khi đó đã nghĩ, hiện tại của họ, chính là tương lai của chúng tôi.

 

11

 

Tháng thứ hai tôi và Trần Tự Niên giằng co.

 

Đang ngủ mơ màng, đột nhiên một bàn tay luồn qua eo tôi.

 

Tôi sợ hãi hét lên.

 

Đèn cảm ứng đầu giường lập tức sáng lên, tôi thấy khuôn mặt đầy vẻ áy náy của Trần Tự Niên.

 

Chỉ dừng lại một khoảnh khắc, ta liền đè tôi xuống.

 

"Gia Âm, đừng, đừng bỏ ."

 

Anh ta hôn tôi một cách loạn xạ.

 

Tôi giơ tay định tát ta, ta nắm chặt tay tôi.

 

Mãi đến khi tôi đá vào hạ bộ của ta, ta mới bình tĩnh lại.

 

"Tại sao, trước đây em không phải vì chuyện này mà..."

 

"Trần Tự Niên, có thể đừng giả vờ nữa không?"

 

Tôi biết ta đang gì.

 

Lúc đó tôi vừa sinh Viện Viện xong, ta gần như đã không còn vào tôi nữa.

 

So với lúc chúng tôi mới quen nhau, ta hầu như ngày nào cũng muốn, quả thực khác biệt một trời một vực.

 

Lúc đó tôi vẫn luôn nghĩ là do vấn đề của bản thân mình.

 

Tôi đi điều trị sẹo, tôi tập thể dục, đẹp.

 

Tôi ngày càng không giống chính mình.

 

Thậm chí có lần, nghe theo lời khuyên của bè, tôi mặc đồ lót gợi cảm.

 

Chất liệu mỏng manh mát lạnh khoác trên người, tôi cảm thấy gió lùa khắp nơi.

 

Tôi nghĩ có phải cuộc sống của chúng tôi quá bình lặng, khiến ta mất hứng thú.

 

Nhưng khoảnh khắc vén chăn lên, dưới ánh đèn mờ ảo, tôi lại thấy vẻ mặt ta thoáng qua sự lúng túng.

 

Tư thế tôi tạo dáng, biểu cảm trên mặt đều cứng đờ tại đó.

 

Sau đó, khi thấy vẻ mặt như đưa đám của ta.

 

Tôi có chút tức giận kéo chăn qua, quay lưng lại không ta.

 

Không có gì tổn thương lòng tự trọng của một người phụ nữ hơn ánh mắt thiếu hứng thú của chồng.

 

Lúc đó tôi vẫn còn tự kiểm điểm, cho rằng loại chuyện này không nên cưỡng cầu.

 

Thậm chí tôi còn lo lắng có phải cơ thể ta có vấn đề, nên đã lén tìm hiểu vài bác sĩ nam khoa đáng tin cậy.

 

Kết quả khi tôi dè dặt đề cập với ta, đổi lại là sự tức giận của ta.

 

Anh ta trách tôi cả ngày chỉ nghĩ đến những chuyện này.

 

Tôi đến bây giờ vẫn còn nhớ lúc đó mặt tôi đỏ bừng, đầu óc trống rỗng.

 

Tôi mà bị chồng mình miêu tả thành một người phụ nữ ham muốn dục.

 

Sau đó tôi lại tự thuyết phục bản thân, chuyện này, không có thì thôi! Dù sao chúng tôi cũng có cảm bao nhiêu năm rồi.

 

Kết quả sự thật lại là:

 

Chồng tôi là do ngoại tư tưởng, nên mới không còn hứng thú với tôi về mặt thể xác.

 

Con bị chúng tôi đánh thức, dè dặt gõ cửa: "Mẹ sao ?"

 

"Không sao, mẹ gặp ác mộng, mơ thấy thứ bẩn thỉu."

 

"Vậy, mẹ, tối nay con ngủ cùng mẹ nhé, con ngủ cùng mẹ thì mẹ sẽ không sợ nữa."

 

Trái tim tôi mềm nhũn, điều duy nhất đáng giá trong cuộc hôn nhân này chính là con của tôi.

 

"Không cần đâu, con về phòng trước đi, mẹ sợ lây sang con, con cũng sẽ thấy."

 

Tôi đuổi con đi, bảo Trần Tự Niên cút ngay.

 

"Trần Gia Âm, em nhất định phải tuyệt như sao? Em muốn con có tuổi thơ bất hạnh giống em sao?"

 

Câu này hoàn toàn chọc giận tôi.

 

"Trần Tự Niên, con , và con chuột nhỏ của là cái gì? Anh muốn tôi đợi con lớn lên, cho con bé xem chuyện của bố nó và con chuột nhỏ sao?"

 

"Gia Âm, tại sao em luôn cực đoan như ? Con người có thể hoàn toàn không phạm sai lầm sao?"

 

Anh ta vẫn đang ngụy biện, tôi chỉ cảm thấy người trước mặt thật xa lạ.

 

"Muốn tôi gọi cảnh sát không?"

 

"Gia Âm, tùy em, dù sao cũng sẽ không ly hôn."

 

Anh ta để lại câu này, cuối cùng cũng rời đi.

 

"Dù sao?"

 

Trần Tự Niên, tôi cho biết, dù sao thì cũng sẽ ký vào đó.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...