Ta Tự Thành Xuân – Chương 4

06

 

Trần Tự Niên cuối cùng vẫn không ký vào thỏa thuận ly hôn đó.

 

Anh ta xách hành lý dọn ra ngoài trước, đợi tôi ổn định tâm trạng rồi hãy bàn bạc.

 

Cho dù tôi với ta, quyết định ly hôn của tôi là rất tỉnh táo, ta vẫn không tin.

 

Anh ta hỏi tôi chẳng lẽ không nghĩ đến Viện Viện sao?

 

Tôi hỏi ngược lại ta: "Lúc những chuyện đó, có nghĩ đến thân phận người cha, người chồng của mình sao?"

 

Chướng ngại khi ly hôn, tôi đã nghĩ đến rất nhiều, duy nhất không nghĩ đến người đầu tiên giúp đỡ Trần Tự Niên lại là bố mẹ tôi.

 

Ngày hôm sau khi Trần Tự Niên dọn đi, bố mẹ tôi đã đến.

 

Bố tôi ngồi bên cạnh hút thuốc.

 

Mẹ tôi với vẻ mặt lo lắng : "Âm Âm, mẹ cơ bản đã hiểu chuyện rồi, vợ chồng sống với nhau cả đời, khó tránh khỏi có lúc người ta sẽ lơ là, con không thể quá phân minh, dù sao thì hai đứa cũng có cảm bao nhiêu năm rồi. Hơn nữa con cũng đã tuổi này rồi, thật sự ly hôn với Tự Niên, sau này con tính sao?"

 

Công việc của tôi là tự do, hai ngày nay ngoài việc đưa Viện Viện đi học, phần lớn thời gian tôi đều nằm nghỉ.

 

Luôn cảm thấy rất mệt mỏi, kiệt sức, thậm chí đến việc cãi nhau với Trần Tự Niên cũng phải dùng hết sức lực.

 

Vậy mà vào lúc này, với tư cách là người nhà của tôi, máu mủ ruột thịt của tôi -

 

Tôi không nhận chút an ủi nào, ngược lại thấy một người hoàn toàn đứng về phía Trần Tự Niên để thuyết phục tôi.

 

"Tính sao? Không ở bên Trần Tự Niên, con không sống sao? Mẹ, con là người trưởng thành, con xác định con thực sự không thể sống tiếp với ta. Nếu mẹ thật sự muốn tốt cho con, thì đừng tạo thêm áp lực tâm lý cho con nữa."

 

"Trần Gia Âm, con bao nhiêu tuổi rồi, còn hành theo cảm tính như sao? Con sắp ba mươi rồi, con không thể bớt ích kỷ một chút sao? Viện Viện mới bao nhiêu tuổi? Con muốn con bé không có bố sao? Con không thể nào chấp nhận một chút lỗi lầm nào sao?"

 

"Liên quan gì đến tuổi của con? Chẳng lẽ con sắp ba mươi rồi, con không có nhân quyền sao? Sau khi ly hôn Trần Tự Niên sẽ chết sao? Sao Viện Viện lại không có bố? Con coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhẫn nhục chịu đựng, hai người sẽ trao tặng huy chương cho con sao?"

 

"Thôi, mẹ không lại con, con giỏi lắm. Con muốn gì thì . Trần Tự Niên con còn không dung nạp , mẹ muốn xem sau này có người đàn ông nào có thể chịu đựng tính cách của con." Bà ấy vỗ bàn, bực bội đứng dậy định rời đi.

 

Tôi nhanh chóng bước đến cửa, mở cửa cho họ.

 

Bà ấy thấy hành của tôi, càng thêm tức giận.

 

"Sao hả? Trần Gia Âm, bây giờ con muốn đuổi mẹ và bố con đi sao? Bây giờ con giỏi rồi hả? Con cứ chằm chằm vào vấn đề của Trần Tự Niên, không nghĩ đến vấn đề của chính mình sao? Tính con tệ như , có nghĩ đến người khác cũng thấy phiền con không." Bà ấy tiếp tục công kích tôi.

 

Dường như việc bà ấy đến đây hôm nay, không phải để an ủi một đứa con bị tổn thương trong hôn nhân, mà là để chứng minh một bài toán, trong mắt bà ấy, đứa con tệ như , nên việc hôn nhân thất bại là điều tất yếu.

 

Tôi không biết phải diễn tả sự thất vọng trong lòng như thế nào nữa.

 

"Đúng rồi! Đứa con tệ như mẹ, sau này sẽ không ai thèm lấy. Nhưng cho dù không ai thèm lấy, nó vẫn phải ly hôn. Bởi vì một người tệ như , nó không cần ai thèm lấy, nó tự nuôi sống bản thân. Còn Trần Tự Niên tốt như , mẹ ngưỡng mộ ta lắm mà, mẹ có thể thử xem ta có nguyện ý con trai của mẹ không, xem ta có còn muốn nhận hai người không." Tôi mỉa mai một cách thờ ơ.

 

"Trần Gia Âm, con đang ? Mẹ và bố con không phải vì muốn tốt cho con, mới lặn lội đường xa đến đây sao?"

 

Ngay lúc tôi và mẹ tôi đang đối đầu kịch liệt, bố tôi cuối cùng cũng hút xong điếu thuốc.

 

Ông ấy với vẻ như người ngoài cuộc: "Tôi đã với bà đừng đến rồi mà, con giỏi của bà chủ ý lớn lắm, ai quản nó chứ? Nó sống tốt hay xấu liên quan gì đến chúng ta? Cho dù nó có chết cũng không liên quan gì đến chúng ta."

 

Lời mỉa mai, châm chọc, lời lạnh nhạt như , chúng tôi dường như không phải cha con, mà là kẻ thù có thù oán sâu sắc.

 

Cảm của tôi bỗng chốc bùng nổ.

 

Lại một lần nữa bị kích như người điên.

 

Đập vỡ bình hoa, ghế đẩu trong phòng khách, hét lớn bảo họ cút đi.

 

Dường như chính là vì muốn thấy bộ dạng này của tôi.

 

Tâm trạng của bố tôi bỗng chốc bùng lên.

 

"Đây là thái độ của con đối với bố mẹ sao? Cho nên mới loại người như con sẽ ly hôn, sau này tái hôn chắc cũng bị đàn ông đánh chết."

 

Ông ấy càng càng hăng say.

 

Tôi bỗng nhiên bình tĩnh lại.

 

Tôi càng phát điên, có lẽ ông ấy càng đắc ý.

 

Tôi không gào thét nữa, mà bình tĩnh ông ấy : "Bố, con có bị đàn ông đánh chết hay không, điều này chưa chắc. Nhưng sau này bố già yếu rơi vào tay con là điều chắc chắn. Bố cứ giữ thái độ này với con đi, sau này con sẽ từ từ trả lại cho bố."

 

Ông ấy bỗng nhiên im bặt.

 

Nhưng vẫn cố tỏ ra hung dữ: "Con nghĩ con có thể dọa bố sao? Bố cho con biết, bố là người hiểu luật, sau này con không phụng dưỡng bố, xem bố có kiện con hay không."

 

"Vậy thì đi kiện đi! Con đang chờ giấy mời hầu tòa của bố đấy!"

 

Tôi lạnh lùng đáp trả.

 

Lúc này mẹ tôi lại ra mặt hòa giải.

 

Bà ấy lau nước mắt : "Âm Âm, cha con nào có thù qua đêm? Bố con cũng là lo lắng cho con, con đừng cố ý chọc giận bố con nữa..."

 

"Con không giận dỗi, con đang rất nghiêm túc chuyện với hai người. Đã biết rõ trong lòng rằng sau này phải dựa vào con, mà ngay cả việc đặt lợi ích và cảm nhận của con lên hàng đầu cũng không sao? Hay là hai người nắm chắc con rồi, cho dù bị hai người tổn thương cũng sẽ không so đo tính toán? Nếu bố mẹ không biết thương con cái, thì khi về già sao có thể nghĩ rằng con cái sẽ chăm sóc tốt cho mình?"

 

Nói đến cuối, tôi ngược lại càng ngày càng bình tĩnh.

 

Bạn có thể tha thứ vô điều kiện cho ai, người đó có thể tổn thương vô điều kiện.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...