Ta Tự Thành Xuân – Chương 1

Giới thiệu

 

Kết hôn với Trần Tự Niên sáu năm, số lần ấy chạm vào tôi ngày càng ít đi.

 

Năm cuối cùng, chúng tôi gần như trở thành cùng phòng khác giới ngủ chung giường.

 

Cho đến khi tôi chọn lựa vạch trần lớp giấy mỏng này, tìm ấy thẳng.

 

Anh ấy cuối cùng thở phào nhẹ nhõm : "Đúng ! Anh sẽ xử lý tốt, ấy còn trẻ như , không thể trì hoãn người ta."

 

Tôi sững sờ tại chỗ, trái tim trong khoảnh khắc ấy lạnh đến thấu xương.

 

Tám năm quen biết, sáu năm hôn nhân.

 

Giây phút này, ấy mà không phải sợ tôi phát hiện ấy ngoại , mà là lo lắng lỡ dở thanh xuân của giai nhân.

 

01

 

Có vài chuyện cho dù tôi muốn tự lừa mình dối người cũng không , bởi vì biểu hiện của đối phương thực sự quá vụng về.

 

Ngày sinh nhật 30 tuổi của Trần Tự Niên, ấy đi công tác ở nơi khác, để cho ấy một bất ngờ, tôi đột ngột xuất hiện trước cửa phòng khách sạn của ấy.

 

Khoảnh khắc mở cửa, trên mặt ấy chỉ có một tia kinh ngạc thoáng qua, duy nhất không có sự ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của tôi.

 

Trong tay tôi xách một đống đồ, ấy không hề giúp tôi xách đồ vào.

 

Chỉ là một mực gãi đầu lặp đi lặp lại : "Anh tưởng là Tiểu Từ đến đưa tài liệu."

 

Tiểu Từ là trợ lý của ấy.

 

Tôi không gì, chỉ đồ đạc trong phòng.

 

Một bó hoa baby rất lớn đặt trên bàn ở phòng khách.

 

Trên bàn còn có một chiếc kính xem phim thông minh kiểu mới vừa mở hộp.

 

Trong túi tôi xách cũng có một cái như .

 

Trần Tự Niên thích chơi game, sưu tầm các loại sản phẩm công nghệ, xem ra tôi và người tặng quà cho ấy đúng là tâm đầu ý hợp.

 

Tôi còn chưa hỏi ấy, ấy đã vội vàng giải thích: "Đồng nghiệp, bè trong công ty cùng nhau tặng, đi vệ sinh trước..."

 

Anh ấy luống cuống chạy vào nhà vệ sinh.

 

Tôi ngồi trên ghế sofa.

 

Mùa hè năm nay đặc biệt oi bức, chỉ một lát sau, bên ngoài đã đổ mưa to.

 

Tôi chiếc bánh kem lạnh vị kem vani mà tôi đã xếp hàng mua trước trong túi.

 

Túi đá gần như đã tan chảy.

 

Bánh kem hình như cũng không cầm cự bao lâu nữa.

 

Anh ấy vẫn chưa ra khỏi nhà vệ sinh.

 

Ngay khi sự kiên nhẫn của tôi sắp cạn kiệt, cuối cùng ấy cũng đi ra.

 

Nhìn tôi với vẻ mặt như trút gánh nặng, : "Đã rồi, về nhà cùng em và Viện Viện đón sinh nhật, sao em cứ vội vàng chạy đến đây, mệt rồi phải không?"

 

Tôi không gì, chỉ ấy.

 

Anh ấy tiếp tục tìm đề tài, lấy từng thứ trong túi ra.

 

"Gia Âm, sao em lại bóc nhiều hạt thông cho thế này, tay không mỏi sao?

 

"Trời ơi, bánh kem lạnh vị sô của cửa hàng này rất khó mua, em xếp hàng bao lâu ?

 

"Cái kính này càng..."

 

Tôi không nghe ấy tiếp nữa, ngắt lời ấy: "Đã xóa sạch chưa? Xóa lâu ."

 

Tôi nắm chặt lấy vỏ bọc ghế sofa bên cạnh, dùng sức đến mức móng tay tôi có chút đau.

 

Khi câu hỏi này thốt ra, cảm giác cả người thở không thông.

 

Chỉ là so với cảm kích của tôi, ấy lại nhẹ nhàng giải thích: "Gia Âm, em đang ? Từ khi nào em lại đa nghi như ? Vừa rồi không phải đã giải thích với em rồi sao? Cái đó là đồng nghiệp và bè..."

 

Tôi lạnh lùng ấy.

 

Chỉ cảm thấy cảnh tượng này thật quá nực .

 

Anh ấy bình tĩnh thu thập từ ngữ để lấp liếm tôi.

 

Hầu như không có chút dao cảm nào.

 

Tôi thậm chí thà rằng ấy hoảng sợ một chút, hoặc là sợ hãi một chút cũng , như sẽ không khiến tôi trông thật đáng buồn như .

 

Như thể từ đầu đến cuối, cảm bao nhiêu năm qua biến thành vở kịch một người của tôi.

 

Tôi ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, cố gắng kiềm chế cảm cuồn cuộn, cứ như lặng lẽ nghe ấy bịa chuyện.

 

Cho đến khi ấy không thể bịa chuyện nữa.

 

Cuối cùng cũng chịu mở lời.

 

Giống như đang đối mặt với một người có thể tâm sự, kể cho tôi nghe về đó.

 

Anh ấy ấy ngốc nghếch như thế nào.

 

Nói ấy giống tôi lúc trẻ ra sao.

 

Nói về những hành đáng thường ngày của ấy, ấy ấy biết bao nhiêu.

 

Khi đến việc ấy tinh quái bắt muỗi rồi ngũ mã phanh thây, trên mặt ấy lộ ra một nụ khó phát hiện.

 

...

 

Tôi không ngắt lời ấy.

 

Chỉ là ngực đau đến khó chịu.

 

Những chi tiết ấy nhớ lại giống như vô số vết thương dày đặc dày véo trái tim tôi.

 

Tôi đã từng cảm thấy như mình sắp không thở .

 

Cuối cùng ấy một câu tổng kết: "Gia Âm, xin lỗi! Nhưng bọn thực sự không gì quá giới hạn, sẽ xử lý tốt chuyện này. Hơn nữa ấy còn trẻ như , không thể trì hoãn ấy thêm nữa..."

 

Chỉ một câu như , tôi cảm thấy như có một tiếng nổ lớn trong tai.

 

Chúng tôi tám năm quen biết, sáu năm hôn nhân.

 

Bây giờ, ấy không phải sợ tôi phát hiện ấy ngoại tư tưởng, mà là sợ lỡ dở thanh xuân của giai nhân.

 

Ly nước ấy đưa cho tôi trên bàn, tôi còn chưa đến, tôi bưng lên hắt vào mặt ấy.

 

Anh ấy đưa tay lau đi vết nước trên mặt, hùng hồn : "Gia Âm, hiểu tâm trạng của em, xảy ra chuyện như , cũng không muốn..."

 

Tôi thực sự không nghe nổi nữa.

 

Cầm túi xách bên mình, đứng dậy rời đi.

 

Khoảnh khắc mở cửa, tôi quay trở lại.

 

Đối mặt với ấy đang ngây người, tôi hung hăng tát ấy vài cái.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...