29
Hôm nghe Chu Khắc trốn sang Vệ quốc, trẫm liền đoán kế hoạch của Triệt nhi.
“Phụ hoàng không sợ Chu tướng quân thật sự đầu nhập vào Vệ quốc sao?”
Trẫm ,
“Nếu hắn thực có can đảm đầu hàng địch, dĩ nhiên cũng có biện pháp xử lý, ngươi hẳn là sớm có chuẩn bị.”
Triệt nhi có chút xấu hổ.
“Đúng là như thế.”
Dứt lời, hắn cúi đầu nắm lấy ngón tay.
“Phụ hoàng sẽ cảm thấy hàng lần này của nhi thần không quang minh chính đại sao?”
Trẫm ngẩn người, hắn cúi đầu lặp đi lặp lại xoa ngón tay chính mình, trẫm bỗng nhớ lại thời điểm lúc hắn còn nhỏ trẫm dạy hắn bài tập, ví dụ như lúc họa gì, hay tâm hắn lúc sợ hãi, chính là vẻ mặt và hành như .
Trẫm ngữ khí không khỏi mềm mỏng.
“Lấy bốn lượng lực phát thành ngàn cân, công thành đoạt đất, không đánh mà thắng, con của ta trí dũng vô song.”
Nghe lời trẫm , hắn thả lỏng ngón tay ra, khẽ , ánh mắt càng thêm lấp lánh.
Trẫm tiếp:
“Triệt nhi, ngươi có biết quốc gia muốn tồn tại mạnh mẽ lâu phải dựa vào điều gì không?”
“Là dân.”
Trẫm gật gật đầu.
“Không sai, cho nên chỉ cần là việc ích nước lợi dân, ngươi đều có thể buông tay đi .”
“Thôi tướng dạy trẫm hậu tích bạc phát, xem xét thời thế, trẫm bây giờ cũng đem câu này tặng cho ngươi.”
“Trẫm từ mười bảy tuổi đánh với Vệ quốc một trận, liền biết đời này không có cái gì công tích đáng nữa, cho nên trẫm dùng hơn hai mươi năm vì Đại Hạ tích lũy sức mạnh.”
“Nhìn đi, bây giờ chính là thời điểm cần dùng đến, Triệt nhi, ngươi một mực thẳng tay , chớ sợ, phụ hoàng đều đã chuẩn bị tốt cho ngươi rồi.”
Bạn thấy sao?