23
Đối với chuyện tạo phản của Chu Khắc, tất cả tựa hồ sớm đã có manh mối.
Từ khi hắn trở về từ chiến trường, khắp nơi liền đối đầu cùng Thôi Diễn, mặc kệ ý kiến liên quan đến chuyện gì, đều muốn phản bác trào phúng một phen.
Thôi tướng cũng không tính toán với hắn.
Hắn ngược lại càng lúc càng trầm trọng thêm.
Triệt nhi nhiều lần không , muốn trừng trị giúp, đều bị Thôi tướng hóa giải.
Hắn Chu Khắc là người có tài, chỉ là tính quá nóng, cần mài dũa thêm một hai.
Trẫm với Triệt nhi, lão gia hỏa này khẳng định lớn tuổi rồi, tâm cũng mềm rồi, thời điểm hắn còn trẻ, gặp kẻ giống Chu Khắc dạng này, hắn chặt liên tiếp mười người một lúc, mắt cũng không nháy một cái.
Triệt nhi trầm tư một lát.
“Ngược lại không ra tướng quốc là người sát quyết đoán như thế.”
Trẫm tràn đầy phấn khởi cùng hắn kể chuyện xưa rất nhiều năm về trước, một thân hào hoa phong nhã, nợ phong lưu đầy mình của Thôi Diễn.
Đang , trẫm đột nhiên phát giác bên ngoài lập tức biến thành tối thui rồi, kỳ quái, rõ ràng mới vừa rồi mặt trời còn đang chói chang.
Thời gian qua nhanh như rồi sao?
Trong lòng nghĩ như , liền không khỏi hỏi ra miệng.
“Trời sao đột nhiên tối rồi?”
Nghe thanh âm của trẫm, Triệt nhi toàn thân chấn , một hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng.
“Phụ hoàng, người gần nhất có hay không cảm thấy chỗ nào là lạ?”
Trẫm lắc đầu.
“Có sao?”
Triệt nhi ngồi trên long ỷ, ánh mắt tĩnh mịch.
“Phụ hoàng, người cảm thấy hiện tại là giờ nào?”
“Trẫm nhớ kỹ mới vừa cùng ngươi lúc chuyện ước chừng là giờ Mùi một khắc, mặt trời đang sáng, không biết chuyện gì xảy ra, sao đột nhiên liền tối rồi.”
Triệt nhi hô hấp trì trệ, thanh âm run nhè nhẹ.
“Phụ hoàng, hiện tại là giờ Hợi.”
Trẫm sững sờ.
“Giờ Hợi ngày thứ hai.”
“Phụ hoàng, người biến mất ròng rã một ngày rồi.”
Triệt nhi là hài tử rất thông minh.
Rất nhanh liền tìm tới Đại vu sư.
Linh hồn tách ra càng nhiều, ý thức của trẫm sẽ càng ngày càng lơ lửng không cố định, cho đến cuối cùng sẽ triệt để tiêu vong.
Đây là quá trình cần thiết phải trải qua.
“Cùng sống cùng hưởng, có khả năng không?”
Đại vu sư khó khăn lắc đầu.
“Một núi không thể chứa hai hổ, hai hồn tụ một thể, trái ngược với thiên lý, cứ thế mãi, sẽ một chết một tổn thương, sớm tách ra, mới có thể đem tổn thương xuống tới nhỏ nhất.”
Hắn cúi đầu suy nghĩ một cái chớp mắt.
“Vậy… có thể đổi lại không?”
Đây cũng là sự trẫm lo lắng nhất.
Đứa nhỏ này, quá cảm.
Thấy Đại vu sư phủ định, Triệt nhi chán nản ngồi xuống.
Hắn ngồi yên thật lâu, đột nhiên lên tiếng.
“Phụ hoàng, người có phải hay không đã sớm quyết định bỏ lại nhi thần mà đi?”
Trẫm trầm mặc một lát.
“Triệt nhi, trẫm đã sớm cần phải rời đi.”
“Sinh lão bệnh tử, vạn vật luân hồi, chính là luân thường thiên lý.”
“Trẫm vốn cũng không nên tồn tại trên đời này nữa, những ngày này, đã là chiếm đại tiện nghi rồi.”
Triệt nhi im lặng thật lâu.
Hắn chậm rãi đưa tay lên che mặt, sau đó dưới ống tay áo truyền ra tiếng khóc đầy kiềm chế.
“Hôm qua người đang kể chuyện đột nhiên không có thanh âm nữa, nhi thần khi đó một chút cũng không cảm giác sự tồn tại của người.”
“Thật giống như đột nhiên biến mất, cũng sẽ không trở lại nữa .”
“Phụ hoàng …nhi thần sợ hãi.”
Thời điểm tin tức Chu Khắc tạo phản truyền đến, nước mắt trên mặt Triệt nhi còn chưa khô.
Hắn không kịp lau sạch sẽ, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Bộ pháp trầm ổn kiên nghị, không thấy chút nào yếu ớt như lúc nãy.
Trẫm vui mừng đồng thời lại vì hắn mà đau lòng.
Bạn thấy sao?