17
Khâm Thiên Giám hai ngôi sao Đế Tinh vẫn là một sáng một tối, bất quá ngôi sao sáng kia có dấu hiệu hơi tối xuống, ngôi sao tối hơn thì hơi sáng lên một chút, cũng không quá rõ ràng.
Trẫm mừng thầm.
Là dấu hiệu tốt.
Như thế tiếp qua nửa tháng, hết thảy đều ổn định.
Thẳng đến một ngày trẫm nửa đêm tỉnh lại, không thấy Triệt nhi đâu.
Ngôi sao Đế Tinh ban đầu sáng hơn trong nháy mắt trở nên tắt ngúm.
Mà ngôi sao ban đầu tối hơn đã sáng rực rỡ lên rồi.
Khâm Thiên Giám, Giám Chính quỳ trên đất run lẩy bẩy.
“Đột nhiên thiên tượng sáng tối đổi dời, tốc độ vô cùng nhanh, nếu không phải thần một mực phái người quan sát, rất khó mà phát hiện .”
Hắn cẩn thận trẫm.
“Nhưng cũng may bệ hạ trời cao phù hộ, tự nhiên không sao cả.”
Trẫm lăng lăng chằm chằm hắn, không nên lời.
Hỏng bét!
Sai lầm rồi!
Ngay từ đầu đã nhầm lẫn!
Ngôi sao chìm trong bóng tối kia mới là trẫm!
Nửa tháng nay, Triệt nhi tìm đủ lý do để trẫm có thể thay hắn khống chế thân thể, chính mình luôn cảm thấy mệt mỏi, muốn tĩnh dưỡng một thời gian, còn huống hồ về sau hắn còn nhiều cơ hội, muốn để trẫm tạm thời thể nghiệm nhiều hơn niềm vui có thân thể.
Khi đó ngôi sao chỗ tối kia sáng lên, trẫm cho rằng nếu để hắn tĩnh dưỡng trẫm liền sáng lên nên luôn từ chối hắn.
Bây giờ sao sáng chuyển tối, Triệt nhi cũng không thấy đâu.
Thì ra hắn mới là ngôi sao sáng kia.
Sai rồi!
Đều sai rồi!
Bạn thấy sao?