5.
Tâm trạng ta rất tốt, cố ý lẻn ra khỏi phủ, đi Pháp Hoa tự ăn món chay mà ta thích.
Nhưng lúc vừa ngồi xuống, lại thấy Hồ Dương quận chúa, cùng với nam tử trẻ tuổi đi cùng ta lần trước.
Hồ Dương quận chúa cũng thấy ta, nhẹ nhàng nhướng mày.
Ta và ta gật đầu nhẹ, xem như đã chào hỏi.
Cũng may ở chỗ Hồ Dương quận chúa không có ý định tìm ta chuyện, ta và nam tử đối diện chậm rãi ăn cơm. Ta không tự chủ mà nam tử trẻ tuổi đó thêm vài cái.
Hắn mặc một áo bào dài màu xanh, ngón tay thon dài nắm lấy muỗng canh, ngón tay trắng nõn cùng với muỗng sứ trắng, hợp một thể, có một loại mỹ cảm yếu ớt.
Hiện tại đẳng cấp của nam thiếp đúng thật là quá đỉnh đi, nhân vật cao quý như trích tiên , lại khuất phục một nam sủng cho người khác.
Ta đang suy nghĩ, đột nhiên nam tử đó cũng về hướng ta, ta ngơ ra, gật gật đầu với đối phương. Đối phương cũng mỉm với ta.
“Cô nương.”
Tiểu hòa thượng đem lên vài món cho ta. Ta lại ngơ ngác:
”Ta đâu có gọi mấy món này.”
Tiều hòa thượng chỉ về bàn của Hồ Dương quận chúa và nam tử đó:
”Là quận chúa mời .”
Ta ngước mắt, hai người Hồ Dương quận chúa cũng qua phía ta, ta đứng dậy hành lễ.
Một bữa cơm chay chờ đợi đã lâu, ta lại ăn không ngon miệng, tốc độ ăn xong rồi vội vã rời đi.
Vừa đến cửa nhà, các ma ma đã nghênh đón ta:
”Ngũ tiểu thư, di nương xảy ra chuyện rồi !”
Tim ta nảy lên, nhấc váy chạy vào chính viện, thì thấy di nương đang quỳ dưới nắng gắt.
Không biết đã quỳ bao lâu, mà lúc này người đã sắp trụ không nổi ngã xuống.
“Di nương, đã xảy ra chuyện gì, ai lại khiến người quỳ ở nơi này ?”
Di nương ấp úng xoay đầu ta, nắm lấy tay ta, thấp giọng :
“Bọn họ là chủ ta là nô, dù cho là ta cái gì thì cũng là chuyện đương nhiên, chuyện này không cần con quản !”
Ta vừa định đỡ di nương đứng dậy, Khương Trí từ phòng của đích mẫu đi ra lên tiếng:
”Ngũ muội bây giờ đúng là thật tự tại, muốn ra ngoài liền ra ngoài, đến chỗ của mẫu thân cũng không thèm một tiếng sao ?”
Ta đợi ta tiếp tục .
Cô ta đi đến trước mặt ta, xuống ta:
“Nhưng mà, người bà ấy không phải là mẫu thân mà là ta.”
“Khương Trí tỷ có ý gì ?” Ta .
“Di nương không tuân thủ quy tắc, lại dám qua lại với Châu di nương ở Bảo Định hầu phủ bên cạnh. Châu di nương sáng nay cùng người bỏ trốn đã bị bắt lại loạn côn đánh chết, việc này muội có biết không ?”
Khương Trí , ánh mắt như rắn độc mà chằm chằm vào ta.
Cô ta đang với ta, ta đã tra ra là di nương ta sai người đem chuyện của nam sủng đó với Châu di nương. Đi vòng vèo truyền đến tai ta, ta mới ra tay tên đó, hãm Hồ Dương quận chúa, cuối cùng dẫn đến việc phu thê ta và Từ Hàm Chi ly tâm.
“Những việc vớ va vớ vẩn này, ta đều không biết !” Ta .
Khương Trí đột nhiên tiến lại ta:
”Khương Thư, ta muốn ngươi Hầu phu nhân là đề bạt ngươi. Ngươi lại không biết cân nhắc, lại không biết sống chết, dám gài bẫy ta !”
“Một thứ nữ nhỏ bé, lại muốn phản rồi !”
Khương Trí lạnh một tiếng:
”Các người không phải thích qua lại với Bảo Định hầu phủ sao ? Ta đã với cha rồi, mười ngày sau đưa ngươi đến thiếp của Bảo Định hầu, thành toàn cho ngươi.”
“Ngươi luôn lo cho việc của người khác, nên nghĩ cho việc của thân đi.”
Ta nhẹ, thấp giọng
“Tỷ tỷ, tỷ phu bị cách chức rồi, tỷ có biết không ?”
Khương Trí bị vấp một cái, quát lên:
”Ngươi cái gì !”
“Tỷ tỷ không biết sao ? Chính là việc mới xảy ra, bên ngoài đã lan truyền khắp nơi rồi.”
“Ăn xằng bậy, không thể nào. Hầu gia nhà ta vẫn luôn cần mẫn chăm chỉ, thánh thượng thích. Thánh thượng không thể vì một chuyện nhỏ như mà tước đi chức quan của chàng ấy.”
“Vậy sao, ngươi lợi dụng thánh thượng, chuyện khi quân là chuyện nhỏ sao ?”
“Ngươi !” Khương Trí muốn đánh ta, trong lòng lại gấp.
“Khương Thư, chuyện của chúng ta chưa xong đâu.”
Bạn thấy sao?