21.
Ta bảo di nương tìm cho ta một nam tử bình thường, thật sự không ổn, ta sẽ tiền trảm hậu tấu, gạo nấu thành cơm. Mất mặt thì mất mặt đi.
Di nương lập tức đi tìm, đúng thật là tìm một người. Một tú tài mười chín tuổi, trong nhà rất nghèo, lại rất tuấn tú.
Ta thay y phục, dự định âm thầm đi xem một lần, nếu như vừa ý liền quyết định.
Nam tử buổi sáng sẽ ở quán trà việc. Ta giả vờ đi uống trà, tìm một chỗ ngồi, vừa ngồi xuống, liền nghe cách vách có người :
“Nghe gì chưa ? Hôm qua ngự y đến phủ của Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử bị bệnh nan y.”
Ta đơ ra.
“Ngũ hoàng tử mới hai mươi hai, sao lại mắc bệnh như ?”
Người thở dài:
” Chuyện ở trong cung ai biết chứ, rằng chỉ có thể sống một đến nửa năm.”
“Còn sau này hắn không bàn hôn sự, bởi vì hắn sức khỏe không tốt, không muốn liên lụy người khác.”
Ta chép chép miệng.
Ra khỏi quán trà, ta bảo người trong nhà đi nghe ngóng một vòng, tin tức có cũng là như , Ngũ hoàng tử bị bệnh nan y, không thể sống lâu.
Ta tâm rồi.
Hơn nữa không phải , người mai phải đủ phúc, Hồ Dương quận chúa là quả phụ, thì ta có thể cũng có phúc khí giống ta rồi.
Tối về ta lại dò thám phụ thân một lần, phụ thân nghĩ một hồi lâu:
” Uống thuốc sao? Trên người hắn đúng thật có mùi thuốc, con không , ta cũng không để ý.”
“Ngự y cũng thường ra vào phủ của hắn, lại không biết hắn bị bệnh gì.”
“Phụ thân, con đồng ý gả cho Ngũ hoàng tử.” Ta đáp
” Người có thể bảo đảm là chính phi, không phải là trắc phi hay là thiếp không ?”
Phụ thân trừng ta một cái.
Nếu như ta gả rồi, vừa có thể ổn định chức quan cho phụ thân, khiến nhà mẹ trở nên mạnh hơn, vừa có thể quả phụ tôn quý, chuyện tốt sao lại không ?
Càng huống hồ, sau này di nương của ta ở trong nhà cũng có thể hơn người khác một bậc, Đại phu nhân không thể khó bà nữa. Nói dễ nghe hơn, vị trí Đại phu nhân phải để một nửa cho di nương ta ngồi.
Bạn thấy sao?