2.
Khương phủ có rất nhiều thứ nữ, quy tắc nghiêm ngặt, ta đứng thứ năm, không chút nổi bật.
Nhưng mẹ ta lại là con của thương gia, bà ấy chuẩn bị của hồi môn cho ta rất lớn, cho nên ta là một sự tồn tại đặt biệt của Khương gia.
Ta vốn cho rằng, đợi đến lúc thích hợp, tìm một người bình thường mà gả đi, cho dù hắn không có bản lĩnh gì dựa vào tiền của ta, bọn ta cũng có thể một đời không lo cơm áo.
Nhưng thế nào ta cũng không nghĩ ra, sẽ gả cho tỷ phu vợ kế.
Tỷ phu lớn hơn ta vừa đúng mười tuổi, ta kính trọng huynh ấy như trưởng bối, không chút cảm nam nữ.
Kiếp trước ta chấp nhận số phận, ai bảo ta đổ bình trà trên yến tiệc ướt váy, ai bảo ta lỗ mãng đi nhầm vào thư phòng của tỷ phu, ai bảo lúc ta lúc ta thay y phục, không kiểm tra sau bình phong có nam nhân.
Đó đều là mệnh, ta chấp nhận.
Nhưng hiện tại ta biết không phải , tất cả đều là bị người tính kế, ta rơi vào cái bẫy của tỷ ấy.
Ta xoay đầu, về Tuyên Bình hầu Từ Hàm Chi.
Từ đầu đến cuối hắn đều rất bình tĩnh, vẫn là bộ dạng không định gì.
Ta thu lại ánh , về phía tỷ tỷ, nhè nhẹ nghiêng đầu:
” Tỷ tỷ, tỷ gì , sao ta lại nghe không hiểu.”
Khương Trí nhíu mày, nắm chặt lấy tay ta :
”Ngũ muội, ta việc muội thích Hầu gia, tỷ tỷ không trách muội...”
Ta cắt lời tỷ ấy:
”Sao có thể , muội không thích tỷ phu, ta đến thư phòng là vì việc khác.”
Sau lưng Khương Trí, có người một tiếng:
”Cô nam quả nữ, còn có thể có việc gì ?”
Ánh măt sắc bén của Khương Trí khóa chặt ta, ta hiện tại có thể không gật đầu đồng ý, hôm nay chuyện của ta và tỷ phu là thật, thì ta không còn đường lui nữa rồi.
Tương lai người của ta tiền của ta, đều dùng cho con trai tỷ ấy.
“Không ! Ta đến thư phòng là vì giúp người khác lấy một bức thư của tỷ phu.”
Ta đưa tay ra với Từ Hàm Chi:
“Tỷ phu, thư của Hồ Dương quận chúa đưa cho ta đi.”
Từ Hàm Chi vẫn luôn im lặng, không ngờ tới chuyện này, hắn ngạc nhiên ta, đáy mắt toàn là sóng gió.
“Cái gì ?” Hắn .
“Tỷ phu không biết sao? Nhưng Hồ Dương quận chúa hôm nay huynh phải giao bát tự cho ấy, mời cao tăng hợp nhân duyên. Nếu không một khi cao tăng rời kinh, sau này không biết phải đợi đến khi nào.”
Chân mày của Từ Hàm Chi nhíu lại thành một cục, hắn nhất định đang thắc mắc, tại sao ta lại biết việc của hắn và Hồ Dương quận chúa.
Bởi vì hắn đã giấu rất tốt, kiếp trước đến khi bọn họ tách ra, người đời cũng không biết chuyện của hắn và Hồ Dương quận chúa.
“Ngũ muội, muội đang bậy gì ?”
Sắc mặt của Khương Trí khó coi hơn ban nãy.
“Khương Trí tỷ không biết sao? Chuyện của tỷ phu và Hồ Dương quận chúa.”
Ta nắm lấy vai của Khương Trí:
“Tỷ tỷ, theo muội thấy tỷ chỉ cần lo cho sức khỏe của bản thân là rồi.”
“Còn sau này tỷ ra đi, chuyện cưới vợ mới của tỷ phu, căn bản không cần tỷ lo lắng, tỷ phu sớm đã chọn sẵn rồi.”
Nói xong, ta lại chấp tay với hai người:
”Chúc mừng tỷ tỷ và tỷ phu nha.”
Trong phòng, không biết là ai thở ra một hơi lạnh.
Gương mặt của Khương Trí trắng bệch như phủ một lớp phấn , chuyển sang tỷ phu, tỷ ấy từng câu từng chữ hỏi :
”Thiếp thân còn chưa chết, hầu gia lại không chờ mà tìm người tốt rồi ?”
“Khương thị !”
Từ Hàm Chi đứng phắt dậy.
“Đừng có ăn hàm hồ.”
Từ Hàm Chi sợ Khương Trí phát tiết tại chỗ, liền ra tay trước một bước, trốn ra ngoài.
Khương Trí ôm lấy ngực, cật lực nhịn xuống, không để bản thân nối giận ngay tại chỗ.
Tiệc sinh thần của tỷ ấy không vui mà giái tán.
Đến lúc ta rời đi, mọi người đều bàn tán việc của Từ Hàm Chi và Hồ Dương quận chúa, không ai nhắc đến thứ nữ mờ nhạt như ta.
Lúc ta dọn dẹp về nhà, chính viện của hầu phủ lại náo lên.
Khương Trí là người ngang ngược giả dối nhất, tỷ ấy có thể hiền huệ đại độ, vì Từ Hàm Chi mà tìm vợ kế, tuyệt đối không cho phép Từ Hàm Chi tự đi tìm.
Càng huống chi, Hàm Dương quận chúa là người như thế nào, ta vào nhà, gì có việc con trai Khương Trí sống bình yên.
Khương Trí lần này như kiến đi trên chảo nóng, vừa đau vừa gấp.
Bạn thấy sao?