Ta Trọng Sinh Trở [...] – Chương 13

13.

“To gan !” Khương Trí nổi giận,

“Khương Thư, ngươi có biết ngươi đang gì hay không ? Ngươi đây chính là đại nghịch bất đạo, sao ngươi dám !”

Ta liếc ta một cái.

“Người đâu !”

Phụ thân giận

“Đưa Đại tiểu thư quay về nghỉ ngơi.”

Khương Trí hét lên:

” Phụ thân, ta thì hiểu gì chứ, sao người có thể cùng ta bàn bạc chuyện lớn như , có phải người già nên hồ đồ rồi không ?”

Phụ thân tát Khương Trí một bạt tai, chỉ vào ta:

“Nếu không phải là con tên nam sủng đó Hồ Dương quận chúa, truyền đến trước mắt của thiên tử, thì Hầu gia có bị cách chức không? Nếu không phải là con nhất quyết muốn Diệu ca nhi đi học của Hoàng Thái Tôn thì Diệu ca nhi đã không bị hủy rồi càng sẽ không trở thành cái gai trong lòng của Thái tử.”

“Khốn cảnh của bọn ta đều là vì ngươi.”

“Con đàn bà ngu ngốc ngươi, nếu như muốn chết thì chết sớm một chút. Nếu tiếp tục dày vò thêm, mấy trăm nhân khẩu của hai tộc chúng ta đều bị ngươi chết rồi.”

Khương Trí không thể tin , phụ thân vẫn luôn thương ta, mà lại ra câu kêu ta chết sớm một chút.

Cô ta loạng choạng một chút, về phía ta. Ta vẫn chưa kịp thu lại ý trên mặt, theo quán tính nên không thu nữa, thật thoải mái mà lên cho ta xem.

Khương Trí tức đến phát điên rồi, nhào qua đây đánh ta. Ta nhấc chân cản ta một cái, ta ngã lên trên ghế rồi ngã lăn ra đất.

“Khương Thư, đều là ngươi ta, ta phải ngươi.” Cô ta hét lên.

“Ta không có gì hết, cũng không hiểu ngươi đang gì.”

Ta dang tay ra

“Ngươi một câu là ta là tiện tì, một thứ nữ nhỏ nhoi, một người như ta, sao một đích nữ cao quý, một Hầu phu nhân cao quý như ngươi ?”

“Ta phải ngươi, ta phải ngươi.”

Khương Trí lặp lại những lời này.

“Khương Trí, ngươi không nhận ta là muội muội, ta vẫn phải nhắc nở ngươi, ngươi có thời gian để ở nhà mắng ta chi bằng sớm quay về Hầu phủ đi.”

Cô ta ta chằm chằm, trông rất đáng thương.

“Diệu ca nhi hiện tại là cái trong mắt của Hoàng trưởng tôn, Thái tử thậm chí là cả thánh thượng. Theo ta đoán, một khi Hầu gia quay về, tước vị của hắn có thể không giữ nữa.”

Ta :

“Ngươi nắm bắt thời gian hưởng thụ một lát chút vinh quang cuối cùng của Tuyên Bình hầu phu nhân đi.”

Trong lòng thánh thượng có tức giận, lại không thể đóng cửa lại đánh con trai của mình để trút giận, thì phải tìm người khác để trút giận rồi.

Khương Trí ngơ ngác, giữ nguyên tư thế bò trên đất ngẩng đầu ta. Qua một hồi, ta đã nghĩ thông, mới một câu:

” Sao ... sao có thể, không thể nào !”

Cô ta xong liền ngất đi mất.

Phụ thấn sai người khiêng Khương Trí ra ngoài.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...