10.
Khương Trí nổi giận đùng đùng về nhà, vừa vào cửa đã xông đến sân của ta. Ta đang học tính toán cùng di nương, ta không lời nào liền lật bàn, nhấc tay lên tát ta.
Ta chặn lấy tay ta, hỏi :”Khương Trí, đây là có ý gì ?”
“Tất cả mọi chuyện ngươi đều biết có đúng không ? Ngươi biết Hoàng trưởng tôn là loại người đó, cho nên ngươi cố ý để Diệu ca nhi đến học có đúng hay không ?”
Ta bật :”Khương Trí, ta chỉ là một câu mà thôi, mọi việc đều là do .”
Khương Trí khựng lại.
“Là nhờ người lôi kéo mối quan hệ, thậm chí còn nhắm một mắt mở một mắt để Hầu gia tìm Hồ Dương quận chúa giúp đỡ.”
“Diệu ca nhi học, vui đến mức ngủ không . Bây giờ xảy ra chuyện, thì lại là lỗi của ta, không phải bởi vì con trai quá ưu tú, người mẹ như quá biết mưu tính sao ?”
Khương Trí quê quá hóa giận, cầm lấy bàn tính rơi trên bàn, trở tay đập vào đầu di nương đang khuyên giải.
Đầu của di nương phút chốc bị đập ra một vết thương.
“Di nương !” Ta đỡ lấy di nương, tức giận Khương Trí.
Khương Trí chỉ vào ta :” Ngươi hủy đi con trai ta, khiến ta và hầu gia ly tâm, chỉ là một vết thương căn bản không đủ, ta muốn các người chết !”
Ta lạnh lùng đáp:” Vậy thì phải xem có bao nhiêu bản lĩnh.”
Khương Trí âm lãnh , đột nhiên tự ngồi bệt xuống đất, ma ma bên cạnh ta ánh mắt xoay chuyển, lên:
“Không hay rồi, Hồ di nương đánh Đại tiểu thư rồi, người đâu mau đến.”
Trong ngoài viện đều truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, Khương Trí ta, thách thức :
“Hồ di nương còn có vài phần tư sắc, bán đi Câu Lan viện, còn một ít tiền đó !”
Đích mâu đưa nha hoàn và ma ma xông vào, để các ma ma trói di nương của ta.
“Người đâu !”Đích mẫu , “Đưa cái thứ không có vương pháp này ra ngoài, đem đi bán !”
Ta cản trước mặt di nương, đứng trên giường thẳng đích mẫu:
“Không có vương pháp chính là mẫu thân thì có, di nương của con là lương thiếp !”
Đích mẫu lên. “Ngũ nương nhắc nhở ta rồi, bà ta là lương thiếp, buôn bán không .”
Bà ấy dừng lại, ta lại với ma ma:
“Vậy lôi ra ngoài, trượng năm mười gậy. Ngũ nương bất kính mẫu thân, vả miệng ba mươi cái, quỳ từ đường.”
Các ma ma xông đến, ta cầm dao gọt trái cây, chỉ vào bọn họ:
“Ai dám dộng !”
“Khương Thư !” Đích mẫu quát, “Ngươi còn dám người, đúng là phản trời rồi !”
“Ai là trời ? Cái nhà này cho dù có là trời cũng không phải là bà.”
Ta từng câu từng chữ
“Ta phải gặp phụ thân, nếu phụ thân muốn ta và di nương, ta không có gì để , nếu không, hôm nay ai tiến đến ta người đó.”
Đích mẫu tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Khương Trí ở một bên :
“Mẹ, nghe ta nhảm gì, xem ta có thật sự dám đao hay không.”
Khương Trí đẩy một ma ma bên cạnh đến. Ma ma xông lên, ta giơ dao lên, rạch đứt tay của bà ta. Tay của bà ta lập tức máu chảy đầm đìa, trong phòng toàn là mùi máu tanh.
Mọi người đều sợ rồi, mới hiểu ta thật dám người.
“Điên rồi, điên rồi !” Đích mẫu tức giận
“Đi mời lão gia về, đánh chết đôi mẹ con này.”
Bạn thấy sao?