1.
Tỉnh lại lần nữa, trước mắt ta chính là gương mặt bệnh tật triền miên của đích tỷ Khương Trí, tỷ ấy đang cầm tay ta và tỷ phu, nắm lại một chỗ:
“Muội thích tỷ phu, sao ta lại trách muội chứ. Hai ta là tỷ muội một nhà, Hầu gia có muội chăm sóc, ta vui mừng còn không kịp.”
“Trong số chị em trong nhà, từ nhỏ muội đã có duyên với ta nhất.”
Tỷ ấy rồi dùng khăn tay lau khóe mắt không có chút nước mắt nào.
“Sau này ta chết rồi, các con có muội lo, ta chết cũng nhắm mắt rồi.”
Những lời quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc, ta đột nhiên nhận ra, ta trọng sinh rồi.
Kiếp trước, cũng là cảnh tượng như , Khương Trí đưa đến một đám người, bắt gian ta và tỷ phu. Tất nhiên thanh danh của ta bị hủy không còn đường lui, chỉ có thể đồng ý.
Một năm sau, Khương Trí qua đời, ta thành vợ kế của tỷ phu, giữ đúng lời hứa giúp tỷ ấy giữ vị trí thế tử cho trưởng tử, dùng tiền của ta bồi dưỡng hắn thành tài, trải sẵn con đường êm đẹp.
Ta cho rằng, đời này của ta tuy không hạnh phúc cũng viên mãn rồi, không ngờ rằng, cuối cùng đổi lại một ly rượu độc của con kế.
“Ngươi chỉ là một thứ nữ ti tiện, kế thất từ bên ngoài đến, ngươi không xứng cho ta gọi mẫu thân, vì ngươi tận hiếu suốt đời.”
Thì ra, năm đó ta đi nhầm vào thư phòng của tỷ phu, lại bị Khương Trí trùng hợp bắt gặp, đều là tỷ ấy giăng bẫy sẵn.
Tỷ ấy trúng sự hiền lành đôn hậu của ta, cùng với số tiền tài mà di nương cho ta, cho nên, trong số đông các tỷ muội tỷ ấy trúng ta, tính kế ta.
Ta bị tỷ ấy chi phối, vì con của tỷ ấy mà bận bịu một đời, cho đến chết, dường như là một giấc mộng lớn, đều là hư không.
Ta liếc mắt sang Khương Trí, tỷ ấy thấy ta không bị dọa sợ, liền thay đổi lời , nhắc đến việc nữ tử quan tâm nhất chính là thanh danh:
“Muội và Hầu gia nam quả nữ ở chung một phòng, nếu truyền ra ngoài, đời này của muội cũng coi như xong.”
“Nhưng mà muội đừng sợ, ở đây không có người ngoài, sẽ không ai bậy. Muội muội tốt, trước khi ta chết muội cứ yên tâm đợi gả, tất cả mọi việc tỷ đều sẽ giúp muội sắp xếp.”
Ta những gương mặt lạ lẫm trong phòng, và ánh mắt khinh thường của bọn họ mà lạnh trong lòng.
Khương Trí tốt của ta, tỷ khổ tâm giăng ra cái bẫy, không phải là để ta thay tỷ giữ lấy gia nghiệp của hầu phủ, bảo vệ vị trí thế tử, dạy dỗ con trai tỷ thành tài sao ?
Vậy thì lần này, ta sẽ ở trước mặt tỷ, từng sự việc một hủy đi toàn bộ.
Bạn thấy sao?