25
Hoàng đế băng hà, ta phò trợ thái tử lên ngôi, trở thành thái hậu trẻ nhất của triều đại này.
Sau đó ta buông rèm nhiếp chính vì tân đế còn quá nhỏ, ta không ham mê quyền lực mấy.
Mãi đến khi tân đế có thể nắm vững triều đình thì ta trả lại quyền lực cho hắn.
Và trở thành thái hậu nhàn tản trong hậu cung.
Chẳng hiểu sao tinh thần ta ngày càng kém, ta bảo hoàng đế cho mời họa sĩ ở phương Tây đến, theo mô tả của ta, gã vẽ ra chân dung của Nguyệt.
Rất giống.
Dương như ta lại gặp nàng rồi.
Ta già rồi, Nguyệt vẫn trẻ trung như xưa… Không biết, nàng có nhận ra ta không nữa.
26
Có lẽ vì già rồi nên dạo này ta thường hay nằm mơ.
Đêm ấy ta mơ về giàn nho ở nhà ngoại Giang Nam khi ta còn thơ ấu, đó là do phụ thân ta trồng.
Cứ mỗi hè đến, ta và Nguyệt cùng ngồi trên xích đu, chỉ cần giơ tay là hái những chùm nho to ngọt.
Nguyệt luôn cho ta ăn trước, nàng nở nụ thật tươi, hai mắt nàng cong thành vầng trăng khuyết, nàng :
"Tiểu thư, ngọt quá."
Ta ăn nho nàng đút, đúng thật rất ngọt. Khi nuốt xong rồi ta mới sửa lời nàng:
“Nguyệt, bây giờ em không còn là tiểu thư nữa, Nguyệt mới là."
A Nguyệt nhẹ nhàng đu xích đu cho ta:
"Không ai biết đâu, tiểu thư, ta cứ muốn gọi em như đấy."
Ta chớp mắt: "Hay sau này “chị” cứ gọi em là Nhã, không?"
Đó là lần đầu ta gọi nàng là chị.
Nàng sững sờ, giây tiếp theo, trên mặt nở nụ rạng rỡ hơn.
"Được."
Gió hiu hiu, xích đu nhẹ nhàng đong đưa ta chỉ muốn chợp mắt một lúc.
Nhưng lúc đó xích đu đột nhiên dừng lại. Ta mở mắt ra , thấy không biết từ lúc nào Nguyệt đã đứng ở cửa, nàng vẫy tay gọi ta:
”Nhã, chúng ta đi hái hoa đi."
Nàng thế ta cảm thấy bất an, nên ta ắc đầu:
"Không đi đâu, Nguyệt, chúng ta ở nhà nha."
Nhưng Nguyệt không nghe lời, nàng cứ thế bước ra ngoài, ta rất muốn gọi nàng quay lại, nàng không bao giờ quay đầu nữa.
"Nguyệt!”
"Chị! Chị ơi, chị đợi em một chút, em muốn nắm tay chị!"
Ta hoảng sợ đứng lên chạy theo nàng, gọi tên nàng đến khản giọng, nàng vẫn không đáp lại.
Cũng chẳng quay đầu.
Nàng không cần ta nữa.
Ý nghĩ này nảy sinh trong tâm trí khiến trái tim ta thắt lại, ngay sau đó, ta bừng tỉnh thì mới nhận ra gương mặt mình đầy nước mắt.
Khi ra ngoài, bức tường cung điện màu đỏ ngói xanh bao quanh nơi ta ở, không có giàn nho, không có xích đu.
Cũng chẳng có Nguyệt.
Nguyệt của ta đã không còn sống nữa rồi…
Ta biết điều này từ nhiều năm về trước, từ cái ngày mà nàng lấy thân mình bảo vệ ta, giờ khắc này, ý nghĩ ấy như búa tạ đập mạnh vào lòng ta, khiến ta đau đớn vô cùng.
Ý thức ta dần mờ đi.
Trong cơn mơ màng, ta thấy Nguyệt vẫn như xưa, lần này nàng không rời bỏ ta như trong mộng nữa, nàng đưa tay ra với ta và :
"Tiểu thư, Nguyệt đến đón em về nhà."
Ta sững sờ quay đầu lại, phát hiện ta lại trở về dưới giàn nho trĩu đầy những chùm nho đỏ rực.
Đăng kia là chiếc xích đu nho nhỏ của ta đang đung đưa theo gió.
Ta mỉm nắm lấy tay nàng không chút do dự.
Đúng , chúng ta về nhà thôi.
Qua trang ̀ có chiện mới đó nhaaa~
Bạn thấy sao?