“Thẩm Khả Nhã! Mày ác độc thật đấy!”
Ta lạnh lùng ả nhếch nhác quằn quại trong cơn đau, bỗng dưng lên tiếng hỏi:
“Lúc đó mụ đã là quý phi chiều nhất hậu cung này, cảm của hoàng đế với mụ sâu như biển trời, y luôn một lòng một dạ, mụ vẫn sợ hãi cái gọi là ‘nữ chính’.”
“Dù ta không ra mối đe dọa nào cho mụ mụ vẫn muốn ra tay tàn nhẫn, tại sao?”
Quý phi sững sờ một lúc, ả ngẩng đầu ta, trong mắt đầy m áu, và nước mắt.
Đầy hận thù, và quyết đoán.
“Ai bảo mày là nữ chính chứ?! Dù lúc đó mày yếu đuối, cuối cùng mày cũng sẽ trở nên mạnh mẽ, lúc đó chắc chắn mày sẽ cướp đi bệ hạ của tao. Tao chỉ không muốn chàng bị người khác cướp đi, tao có gì sai đâu? Tao không sai! Người sai không phải ta, mà là chúng mày!”
“Tại sao chúng mày không ngoan ngoãn chết hết đi, tại sao còn sống, tại sao dám chắn đường tao?!”
“Ai chắn đường tao đều đáng chết hết, sao nữ chính có thể sống? Dù không gì cũng là mối đe dọa rồi. Tao chỉ là muốn nhổ cỏ tận gốc! Tao đã tính toán kỹ lưỡng, tao muốn trở thành người phụ nữ tôn quý nhất thế giới này, tao không sai! Rõ ràng tao đã sắp , tại sao mày lại ngăn cản tao!
"Những kẻ đáng chết là chúng mày!”
"Lục Trường Châu, ngươi dám phụ lòng ta!"
Hóa ra chỉ là lý do đơn giản như , chỉ vì ghen tị và sợ hãi, ả đã dễ dàng cướp đi người quan trọng nhất của ta…
Khi bước ra khỏi lãnh cung, ta vẫn còn nghe thấy tiếng hét của quý phi.
Mama sợ ta phiền lòng nên vừa vào trong đã tát ả mấy cái, quý phi không còn sức mắng chửi nữa, ả ngất lịm đi.
Ả khinh thường kẻ hầu người hạ, bây giờ lại bị họ mặc sức đánh đập mắng nhiếc.
Đối với quý phi, e rằng cảm giác này còn khó chịu hơn cái chết.
Ả kêu gào đòi ta cho ả chết, ta không đồng ý, bởi vì chưa đến lúc ả chết.
24
Thời gian thấm thoắt trôi qua mấy năm, con trai ta phong thái tử.
Sau lễ sắc phong, hoàng đế đến cung của một vị phi tần đến từ Giang Nam, ấy mới vừa vào cung, nghe người đó có vài phần giống quý phi thời trẻ.
Ta nghe chỉ thấy buồn vô cùng.
Hoàng đế thà chiều một kẻ thay thế quý phi còn hơn là gặp lại quý phi vẫn đang sống sờ sờ trong lãnh cung.
Rõ ràng y đã thật sự chán ghét ả.
Nhưng không ai ngờ, quý phi lại cố gắng chống đỡ thân mình để trốn ra khỏi lãnh cung, ả lao đến trước mặt hoàng đế, dùng một lưỡi dao nhọn đâm xuyên tim y.
Mặc kệ mọi người chung quanh đang bị sợ hãi, quý phi điên cuồng lớn:
"Chết đi, chết hết đi!"
Sau đó, ả lại dùng con dao dính máu đó thọc sâu vào tim mình.
Ả dùng hết sức nắm lấy tay hoàng đế, gào lên: "Lục Trường Châu, trong cung này chỉ có ta chàng, chúng ta phải mãi mãi bên nhau!"
Nhưng hoàng đế mà ả lại mạnh mẽ rút tay ra, y hướng về phía ta kêu cứu.
"Nàng cứu ta với…"
Ngay lập tức, quý phi không biết lấy đâu ra sức lực, ả lại rút dao ra, liên tiếp đâm hoàng đế thêm mấy nhát.
Với khuôn miệng đầy máu cùng đôi mắt long sòng sọc, ả điên cuồng chất vấn:
"Chàng không thể người khác, chàng chỉ thuộc về ta! Ta đã vì chàng bỏ hết tất cả, đã vì chàng điên đảo số mệnh, vì chàng không rời xa ta!"
Cho đến khi hoàng đế hoàn toàn tắt thở, mụ đàn bà điên loạn này mới yên tâm nhắm mắt.
Mọi người đều sững sờ trước cảnh tượng kinh dị trước mắt, họ bừng khi ta lên tiếng quát:
"Còn đứng đó gì, mau gọi thái y!"
Nhưng ai nấy hoàng đế nằm trên đất với lồng ngực bị đâm thủng thì đều biết rõ: Không thể cứu nổi hoàng đế nữa rồi.
Cung nhân hỗn loạn ra vô không ngừng, không ai dám vào hai thi the kinh tởm trên mặt đất.
Ta lạnh lùng tay hai người nắm chặt mà thầm mỉa mai trong lòng.
Quý phi à quý phi ơi, mấy năm qua ta dùng nhân sâm bảo vệ mạng mụ là để chờ ngày hôm nay đấy…
Trên đời này không có vở kịch nào hay hơn thế, những con người nhau tự tay giet chet nhau…
Vậy nên mụ cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ cho mụ chôn cất cùng mồ với hoàng đế, cầu phúc cho hai người đời đời kiếp kiếp quấn quýt thương.
Bạn thấy sao?