8
Ta biết đây là những lời đồn cha ta chỉ đạo tung ra.
Ông muốn kiểm soát ta, đe dọa ta, tỏ rõ rằng ông có thể dễ dàng bóp chết ta.
Lăng Diễn chưa bao giờ đề cập đến tin đồn này, tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, hoặc có thể là huynh ấy không quan tâm.
Nhưng có bà thím nhiều chuyện đến nhà kể với nương Lăng.
Ta không tập trung nấu ăn, đến khi cơm chín, bà thím đó vẫn chưa đi, ở lại để xem kịch hay.
Ánh mắt nương Lăng ta lại trở nên cay nghiệt.
Bà lạnh lùng ta: “Gần đây tin đồn là thế nào?”
Bà thím thêm dầu vào lửa: “Đúng , nếu có hiểu lầm thì sớm giải thích rõ ràng, cứ mập mờ thế này, ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng.”
Ta thở dài.
Tin đồn này không sai.
Nhưng ta trao đổi với người khác chỉ để đổi lấy một số vật dụng cần thiết.
Nửa thật nửa giả mới khó rõ.
“Ta…”
Lăng Diễn liếc người đó bằng đôi mắt đen nhánh: “Nàng ấy là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, ta biết nàng ấy là người thế nào, không cần phải chứng minh phẩm hạnh với ai cả, và cũng không cần bà dạy bảo.”
Mặt bà thím lúc xanh lúc trắng, lúng túng : “Ta cũng có ý tốt, lỡ ngươi bị lừa thì sao?”
Lăng Diễn hơi nghiêng người, nhường đường: “Không tiễn.”
Bà thím mặt đen lại, lẩm bẩm rằng không biết lòng tốt, tức tối bỏ đi.
Ta sững sờ huynh ấy, có chút ngây ngẩn.
“Nếu nương không có việc gì thì cứ an tâm nghỉ ngơi, đừng nghe theo lời đồn, nghe gió thành mưa.”
Sắc mặt nương Lăng cũng trở nên khó coi.
Lăng Diễn ta.
Ta chớp chớp mắt, đến lượt ta rồi sao?
“Thật ra ta…”
“Ăn cơm.”
“Ồ.”
Huynh ấy không hỏi ta sao?
Sau bữa ăn, ta theo huynh ấy vào thư phòng, huynh ấy cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên.
Huynh ấy không mở miệng, ta : “Ta có giao dịch với người khác, chỉ là nhờ tiểu đồng ở ngoại viện mua đồ, các ma ma trong nội viện đã bớt xén hết, không đến tay ta.”
Huynh ấy ngồi xuống, cầm lấy cuốn sách: “Không cần giải thích.”
Ta chống hai tay lên bàn của huynh ấy, thăm dò hỏi: “Chàng tin ta như à?”
Huynh ấy tay ta, chúng đang đè lên giấy của huynh ấy.
Ta buông tay ra.
Huynh ấy đột nhiên khẽ một tiếng:
“Tường đổ mọi người xô, nhiều người tự cho mình là chính nghĩa, có mấy ai quan tâm đến sự thật, chẳng qua là một đám người nhàm chán tìm chút niềm vui.”
Lúc này vẻ mặt huynh ấy đặc biệt lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo chạm vào ta, dường như có chút thay đổi.
Ta không hiểu ánh mắt của huynh ấy.
Trong khi ngôi làng bàn tán sôi nổi, Lăng gia lại yên tĩnh như một thế giới khác.
Ta chuẩn bị hành lý cho Lăng Diễn, một buổi sáng sớm tiễn huynh ấy lên đường đi thi.
Trước khi chia tay, huynh ấy khẽ với ta: “Ở nhà vất vả cho nàng rồi.”
Ta gật đầu.
“Chờ ta trở về.”
Ta thực sự có thể chờ đến ngày huynh ấy trở về sao?
Trong một khoảnh khắc mơ hồ, ta cảm nhận một nụ hôn nhẹ lên trán.
Như cơn gió nhẹ thổi qua dây đàn, rung lên những âm thanh khẽ khàng.
Làm ta dấy lên hy vọng về một tương lai tươi sáng.
9
Kỳ thi mùa xuân có ba đợt.
Nương Lăng ngày đêm cầu thần bái Phật.
Trong lúc này, ta ngược lại không cảm thấy căng thẳng.
Mỗi ngày xong việc, ta chui vào thư phòng của Lăng Diễn đọc sách.
Biết chữ không hiểu nghĩa, ta đánh dấu những chỗ không hiểu, đợi Lăng Diễn về để hỏi huynh ấy.
Kỳ thi kết thúc huynh ấy không trở về, viết thư rằng huynh ấy ở lại kinh thành đợi kết quả.
Công bố kết quả còn nửa tháng nữa.
Ta đếm từng ngày trôi qua, càng ngày càng mong đợi.
Ngoài hy vọng nhận tin Lăng Diễn đỗ đạt, dường như còn có điều gì khác.
Ta cũng không rõ, cảm giác lạ lẫm tràn ngập trong lòng, khiến ta trằn trọc mỗi đêm, hết lần này đến lần khác vào thư phòng của Lăng Diễn đọc sách.
Trước khi Lăng Diễn về đến nhà, quan phủ đã báo tin vui.
Vua chỉ định trạng nguyên mới, vinh quang vô cùng.
Nương Lăng vui mừng không kiềm chế , chuẩn bị tổ chức tiệc lớn ở nhà.
Ta cố gắng kiềm chế niềm vui chờ Lăng Diễn trở về.
Người chưa thấy, tin tức về huynh ấy lại đến.
Huynh ấy đã cầu hôn với Đại tiểu thư Tô gia.
“Tô đại tiểu thư xinh đẹp, cao quý, đáng vạn người thương. Nay Lăng mỗ đỗ đạt, sau này tuyệt đối không để nàng ấy chịu chút khổ cực nào.”
Câu này ai ai cũng biết, lan truyền khắp nơi.
Những ánh mắt ngưỡng mộ ta giờ đã có chút thương .
“Đây là phu nhân của tân khoa trạng nguyên.”
“Là người sẽ bị đuổi ra khỏi nhà sao?”
“Không phải đuổi ra, là cưới tỷ tỷ nàng ấy bình thê, nghe tỷ tỷ nàng ấy và Lăng trạng nguyên đã có cảm từ trước.”
Ta không ngạc nhiên, cũng không bất ngờ.
Chỉ có chút ngỡ ngàng.
May mắn thay, ta không để mình Lăng Diễn, cảm nảy sinh từ sự gần gũi chỉ khiến tim ta nhói đau trong chốc lát.
Khi Tô gia phái người đến đón ta, ta không chút do dự.
Huynh ấy đỗ trạng nguyên, tiền đồ rộng mở.
Ta biết, ta có thể rời đi rồi.
Lăng Diễn vinh quang trở về quê chỉ thấy người Lăng gia vui vẻ, sách trong thư phòng có dấu vết thường xuyên đọc, mọi thứ trong nhà vẫn như cũ.
Còn người thê tử đã cùng huynh ấy chịu đựng khó khăn, gian khổ không biết đi đâu.
Bạn thấy sao?