“Năm xưa đại nhân có rõ thai nhi trong bụng tẩu tẩu ta là trai hay không?”
Vương Tham đau đến đầu óc quay cuồng, chỉ có thể hít thở, miệng vẫn rất kín kẽ, chẳng lọt một lời.
“Chẳng qua cũng chỉ là một đứa con vô dụng, sinh ra thì đã sao!”
Ngay lúc Quý Lan Từ sắp lên cơn, nàng ta nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, một đứa trẻ khoảng bốn năm tuổi bước vào, tiếng gọi "Phụ thân" giòn tan.
“Vương đại nhân sống tốt thật, sinh một đứa con trai, khó trách tại sao lại xem thường con .”
Vương Tham thấy con trai mình đi vào liền hoảng sợ : “Yêu nữ! Ngươi dám đụng đến con trai ta!”
26.
Quý Lan Từ biết đứa bé là điểm yếu của Vương Tham nên liền giữ đứa bé ở lại bên mình.
“Ta có vài lời muốn hỏi đại nhân ngài đây, nếu ngài không chịu sự thật, tay của ta có thể sẽ không nghe lời, vô ý cào vào mặt đứa trẻ này.”
“Thật đáng khinh! Nó vẫn còn là một đứa trẻ!”
Quý Lan Từ nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên lửa giận: “Nếu luận về hèn hạ thì ta chẳng bằng ngươi đâu, ngươi hay không, ta không còn kiên nhẫn nữa.”
Vương Tham cúi đầu rồi lại ngẩng cao đầu, tiết lộ sự thật đằng sau chuyện năm đó.
“Không phải là ta muốn diệt môn Quý gia đâu, là vị đó ra lệnh cho ta.”
“Ai?”
“Còn có thể là ai nữa? Đương kim thánh thượng.”
Quý Lan Từ nghiêm túc hỏi: “Tại sao? Nhà ta đã sai chuyện gì, lại phải chịu thảm họa như ?”
Vương Tham thở mạnh, mỗi một lần thở ra hít vào đều hết sức khó khăn.
“Quốc khố trống rỗng, tiền bạc từ dân chúng cũng không thể vắt nữa, chỉ riêng Quý gia nhà các ngươi lại rất nhiều của cải, dù có nhiều tiền hơn nữa thì cũng chỉ có thể thuộc về hoàng thượng.”
“Chỉ như thôi?”
“Ta cũng chỉ tuân lệnh việc.”
“Ngươi có biết Tụ Tinh lâu trong cung xây dựng như thế nào không?”
Vương Tham ho khan mấy tiếng, vết thương trên bụng đau đớn khiến khuôn mặt ông ta trở nên méo mó.
“Nói!”
Quý Lan Từ mặt đầy nước mắt, hai tay nắm chặt, lồng ngực phập phồng, lửa giận đã cho hai mắt nàng ta đỏ hoe.
“Tụ Tinh lâu xây dựng bằng tiền của Quý gia nhà các ngươi đấy, ha ha ha… ha… ha.”
“Ta sẽ gi.ết ngươi! Ta gi.ết ngươi!”
Quý Lan Từ vớ lấy con dao trên bàn gần đó, đâm từng nhát một lên người Vương Tham, tạo ra hơn chục lỗ m.áu, m.áu không ngừng phụt ra từ đó.
Đứa trẻ thấy cảnh tượng này sợ hãi đến mức không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể hét lên và cố gắng kéo Quý Lan Từ ra.
“Trì Nhi, chạy mau, chạy mau...”
Vương Tham chật vật gọi tên đứa bé, lúc này Quý Lan Từ mới tỉnh táo lại, bàn tay đầy m.áu của mình, vừa khóc vừa .
“Ahhh! Ahhh!”
Vương Trì liên tục đánh Quý Lan Từ.
Quý Lan Từ cúi người, nhéo má cậu bé, : “Tiểu tử ngươi ta nhớ đến đứa con trai của di nương ta, nó nhỏ hơn ngươi, còn chưa biết nữa.”
Ta đứa trẻ trước mặt nàng ta và hỏi: “Có muốn gi.ết nó không?”
Quý Lan Từ gật đầu: “Không thì giữ lại để chục năm sau nó tìm con báo thù à?”
“Đừng để con thấy.”
27.
Vương Tham ch.ết rồi, ta thu hồi lại cổ trùng trong bụng ông ta rồi đi theo Quý Lan Từ ra ngoài.
“Con đã trả thù thay cho cha huynh rồi, họ sẽ không bao giờ có thể quay trở lại nữa.”
“Con chỉ cần cha huynh của con!”
28.
Quay trở về miếu, Thời Gia đang thu dọn hành lý.
“Có chuyện gì thế?”
“Thời thế thay đổi rồi, mọi người đều đang đi trốn, huynh có muốn đi cùng bọn ta không?”
Ta không hiểu nên hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Thời kỳ thái bình chấm dứt rồi, thiên hạ sắp có đại loạn.”
Thiên hạ đại loạn?
Từ này quen thuộc biết mấy.
“Tru, huynh không đi cùng bọn ta à?”
Thời Gia mang theo cái bọc nhỏ tiến tới hỏi ta.
Ta liếc Quý Lan Từ, người đã ngủ thiếp đi vì khóc, trong đầu ta nảy ra một ý nghĩ.
“Ta không chạy trốn, ta còn có việc chưa xong.”
Thời Gia trợn to hai mắt: “Chỉ vì nàng ta? Nàng ta cũng chỉ là người phàm, huynh quản nhiều như thế gì?”
“Không phải ta quản gì, mà là hứa hẹn rồi, ta đã sẽ giúp nàng ta.”
Thấy không thuyết phục ta, Thời Gia nghiến răng giậm chân: “Ài! Ta mặc kệ huynh đấy!”
Nói xong, muội ấy đi theo đám người Thần Tài và những thần linh khác.
Ta đang định quay người đi thì Thời Gia lại chạy trở về.
“Mặc dù không biết huynh muốn gì, huynh nhất định phải cẩn thận, chờ hình ổn hơn, chúng ta vẫn sẽ gặp nhau tại đây.”
29.
Thời Gia đúng, thiên hạ đúng là đại loạn rồi.
Tụ Tinh lâu do hoàng thương xây dựng đã bị một mồi lửa thiêu rụi hoàn toàn.
Chẳng bao lâu, ngọn lửa trong cung đã lan ra bên ngoài cung.
Chú ruột của hoàng thương - Trấn Nam Vương, tạo phản.
Đại quân tiến về phía bắc, một mạch tiến thẳng vào kinh thành.
Bạn thấy sao?