“Thứ ô uế phương nào lại dám sự trước mặt ta!”
Nơi này không sạch sẽ!
Quý Lan Từ vẻ mặt điên cuồng, toàn những lời ta không hiểu, thậm chí còn đưa tay tóm về phía ta.
“Vàng ơi!”
Chắc hẳn là thứ ô uế rồi!
Ta vỗ vào trán của Quý Lan Từ, đôi mắt nàng ta mở to như không thể tin rồi lập tức ngã xuống giường.
Nhìn khuôn mặt đang ngủ yên ổn của nàng ta, ta thở phào nhẹ nhõm, dường như thứ ô uế đã rời khỏi cơ thể Quý Lan Từ rồi.
Ta ở bên giường trông nàng ta suốt đêm.
17.
Tối ngày hôm sau, Quý Lan Từ từ từ tỉnh lại.
“Con cảm thấy như mình đã ngủ rất lâu.”
Ta bất đắc dĩ : “Đúng là ngươi đã ngủ rất lâu, không trách ngươi, tất cả đều là do thứ tà linh kia.”
“Tà linh?”
Quý Lan Từ vẻ mặt ngơ ngác, hiển nhiên không nhớ rõ tối hôm qua bản thân bị tà linh nhập hồn.
Ta kể cho nàng ta nghe mọi chuyện đêm qua, tập trung vào việc ta đã dũng cảm tiêu diệt tà linh như thế nào, đã chuyên tâm bảo vệ nàng ta suốt đêm như thế nào.
Quý Lan Từ rất biết ơn, bảo rằng đợi khi nào nàng lật ngược thế sẽ xây thêm 50 ngôi miếu cho ta.
Ta đặt bát súp trước mặt nàng ta và : “Ăn chút gì đi.”
“Cảm ơn ngài!”
Quý Lan Từ mỉm bưng bát lên, chuẩn bị một hơi uống hết thì thấy nấm chìm xuống đáy bát.
“Đây là cái gì?”
Nàng ta dùng tay vớt cây nấm lên và đưa cho ta xem.
“Nấm đấy, ngươi không biết à?”
Quý Lan Từ hít sâu một hơi, “Con biết... nó từ đâu đến.”
Ta bĩu môi chân tường: “Bên kia còn nhiều lắm, tối nay ta định cho ngươi ăn nữa.”
Quý Lan Từ đặt bát xuống với khóe miệng co giật, bụm nơi tim lại, như thể vừa nghe thấy điều gì đó khủng khiếp ấy.
“Đại nhân, con cảm thấy mạng của con đúng là cứng thật.”
“Không phải sao? May mắn là ngươi gặp ta, nếu không ngươi sẽ không biết ngươi ch.ết như thế nào nữa.”
Quý Lan Từ như như không, ta hồi lâu rồi :
“Đại nhân đúng lắm.”
18.
Ai đó đã lén đưa một lá thư qua khe cửa.
Ta kỹ hơn thì thấy chính là tên thị vệ đã nhận vàng của Quý Lan Từ.
“Trong này có gì thế?”
Quý Lan Từ mở thư ra, hai tay run rẩy.
“Con rồi, giấu đầu lòi đuôi, chỉ cần đã từng thì ắt sẽ có manh mối.”
Trong thư viết một địa chỉ, tên trông giống như một tiệm cầm đồ còn có một chiếc khăn tay.
Ta chiếc khăn tay, nó thêu rất đẹp, còn từ chất liệu tốt, ngoài ra thì không còn gì đặc biệt. Vì , khi Quý Lan Từ ôm nó và khóc, ta đã rất thắc mắc.
“Chỉ là một chiếc khăn tay thôi mà, sao lại khóc thành thế này?”
“Là tẩu tẩu của con thêu, con nhận ra .”
Vậy thì không có gì ngạc nhiên nữa.
“Tiếp theo phải gì?”
Quý Lan Từ nắm chặt khăn tay trong tay, ánh mắt thay đổi.
“Có nợ thì phải trả, gi.ết người phải đền mạng, hai khoản này phải cùng nhau giải quyết.”
19.
Quý Lan Từ điên hơn ta nghĩ.
Nàng ta đốt cháy lãnh cung, ngọn lửa bùng lên tận trời, khiến một phần nhỏ bầu trời của hoàng thành trở nên đỏ rực.
Ở tầng trên cao tháp Tụ Tinh, Quốc sư đang quan sát sao trời.
“Bệ hạ, người xem, góc Tây Nam có mây đỏ bao phủ, đây là điềm lành!”
Hoàng đế mở to mắt, thấy bầu trời đỏ rực đằng kia, trong lòng cảm thấy vui mừng.
“Quốc sư có công, khen thưởng!”
Quốc sư còn chưa kịp tạ ơn thì thái giám đã xông vào báo tin lãnh cung đã bị cháy rồi.
Hoàng đế vội vàng đứng dậy: “Lãnh cung hiện giờ có những ai?”
Thái giám quỳ xuống đáp lời: “Là, là Lan phi.”
Hoàng thượng bày ra vẻ mặt sầu khổ, khi tiểu thái giám hỏi hắn có cần đến lãnh cung một chuyến không, hắn lắc đầu.
“Vô dụng rồi, vô dụng rồi.”
Quốc sư ở một bên run rẩy.
“Ngươi dám lừa gạt trẫm?”
"Hoàng thượng, nguôi giận…”
20.
Ta đưa Quý Lan Từ trở lại ngôi miếu đổ nát của mình.
Thời Gia cũng bị sốc khi thấy ta mang theo một người phụ nữ quay về.
“Muội có biết nàng ta là ai không?”
“Ai?”
“Một thất bại trong sự nghiệp của huynh sao?”
Sau ngần ấy thời gian, muội ấy vẫn còn rối rắm về việc năm đó không thể nối chỉ đỏ của Quý Lan Từ.
Quý Lan Từ không thấy Thời Gia, thấy ta luôn chuyện với ai đó, nên nàng ta hỏi xem là vị thần nào.
“Mau cho nàng ta biết, ta là thần phụ trách nhân duyên!”
Ta trợn mắt với muội ấy rồi đáp lời Quý Lan Từ: “Cũng không phải là một vị thần quan trọng gì.”
Thời Gia giả vờ như đánh ta.
“Ắt hẳn là tốt của ngài rồi.”
Nàng ta lạy vào không khí nơi Thời Gia đứng và rằng nàng ta sẽ xây dựng 50 ngôi miếu cho Thời Gia và dâng hương mỗi ngày.
Thời Gia nghe thấy điều này, muội ấy ch.ết lặng, nắm lấy tay áo ta và : “Tru à, ta đang mơ sao? Mau véo ta một cái, nhanh lên.”
Bạn thấy sao?