Tà Thần Có Việc [...] – Chương 5

Ta dựa vào bức tường - nơi nào chạm vào nơi đó có bụi của lãnh cung, Quý Lan Từ. 

“Nhưng cha con đã cố gắng hết sức để bảo vệ con, ông ấy muốn con phải sống thật tốt.”

“Nếu ngươi muốn báo thù, ta sẽ giúp ngươi.”

Quý Lan Từ bàn tay ta đưa ra trước mặt nàng ta một lúc lâu rồi nắm lấy nó.

“Thần linh, xin ngài thương xót.”

14.

Đây không phải là lần đầu tiên ta cảm thấy thương một người phàm. 

Ta đã từng vấp ngã rất nhiều với quyết định tương tự như .

Nhưng ta vẫn quyết định giúp Quý Lan Từ chỉ vì hương mà nàng ta dâng cho ta mỗi ngày.

“Đã lâu như , con vẫn chưa biết ngài là thần gì.”

Ta ngước mắt lên, đứng dậy và vào tín đồ duy nhất của mình.

“Ta là Tru.”

Quý Lan Từ muốn , lại không dám.*

(*Tru ở đây cùng âm đọc với Trư, là heo)   

“Thần linh, ngài nghiêm túc chứ?”

Có gì mà thật với giả chứ? Ta cũng không cần phải đi lừa lọc loài người đâu. 

“Đương nhiên, ta là Tru.”

Nhìn thấy Quý Lan Từ vẫn như cũ muốn tin lại không dám tin, ta có chút gấp gáp rồi, “Ngươi chưa từng nghe qua cũng là chuyện thường , tên tuổi của ta tận mấy trăm năm trước không ai không biết, không ai không tỏ tường, muốn kiến công lập nghiệp từ nơi sa trường, phong hầu bái tướng thì phải bái lạy ta.”

“Vậy sau đó thì sao?”

Sau đó…

Sau này, là thời kỳ thái bình thịnh vượng, ta không còn cần thiết nữa, đương nhiên cũng bị thế gian lãng quên.   

“Sau này cũng chính là cảnh tượng mà ngươi thấy ngay giờ khắc này đây.”

Quý Lan Từ không gì nữa.

Một lúc sau, nàng ta lấy ra một tờ giấy đưa cho ta: “Tên của thần linh là chữ nào ?”

Nhìn thoáng qua, ta thấy nàng ta đã viết ra tất cả những từ mà nàng có thể nghĩ tới, không có từ nào đúng cả. 

“Cái này.”

“Chu*? Chu này tốt! Cổ nhân có câu: Cửa son rượu thịt ôi…”

(*Chu ở đây mang ý nghĩa màu đỏ)

“Ở bên cạnh, thêm bộ ngôn.”

Quý Lan Từ nuốt hết phần lời còn lại vào bụng. 

Nàng ta mỉa mai : “Thì ra thần linh chính là Tru*!”

(*Tru mang ý nghĩa trừng , gi.ết chóc)

Ta nhướng mày: “Ngươi từng nghe qua?”

Quý Lan Từ: “Con vừa mới nghe xong đây thây.”

“……”

15.

Quý Lan Từ thực sự là một người phụ nữ rất ngoan cường, dù ở trong lãnh cung, chẳng ai màng đến nàng ta nàng ta vẫn có cuộc sống sung túc về mặt tinh thần, chẳng những thế, nàng ta còn không hề qua quýt với ta.

Mỗi ngày ta đều hưởng đầy đủ hương hỏa, đều nhờ Quý Lan Từ vung tiền tạo dựng quan hệ mà kiếm về. 

“Có phải ta đã hưởng hơi nhiều không?”

“Thật ra ta không cần hưởng đồ đắt tiền như .”

Quý Lan Từ lại không nghĩ như , “Thần linh là con đã mời về, cho nên con sẽ không thể để ngài thiệt thòi. Xin đại nhân yên tâm, khi nào con còn sống thì ngày đó ngài sẽ hưởng hương hỏa chất lượng nhất.”

Ta rất cảm trước những lời nàng ta , cứ tưởng nàng ta có chiêu lớn hay át chủ bài gì.

Ai ngờ, những ngày tiếp theo đó, vàng bạc đem theo ngày càng ít, dần dà cũng thấy đáy rồi.

Sau đó ta mới nhận ra rằng Quý Lan Từ rất giống cha nàng ta, loại người thích khoác.

Ta rất hoảng loạn, Quý Lan Từ thì không. 

Nàng ta còn đưa cả miếng vàng duy nhất cho thị vệ gác ở lối vào lãnh cung.

Ta thắc mắc: “Đưa cho hắn rồi thì chúng ta phải sao?”

Quý Lan Từ cũng không giải thích nhiều, chỉ đáp lại ta: “Không vào hang cọp thì không bắt cọp con.”

“Đây là điều cha ngươi dạy ngươi nữa à?”

“Đúng.”

Thôi , nàng ta có tiết tấu của riêng mình.   

16.

Ta cùng Quý Lan Từ khó khăn trang trải cho cuộc sống ở lãnh cung.

Ta thì không sao, Quý Lan Từ thì không, nàng ta là phàm nhân phàm thai, nhịn đói mấy ngày, sắc mặt đã như rau héo.

Ta bắt đầu tìm kiếm mọi thứ có thể ăn trong cái gọi là lãnh cung này, cuối cùng tìm thấy một vài cây nấm có màu sắc rực rỡ nơi chân tường. 

Ta cũng không phải chưa từng thấy qua cảnh người nghèo lay lắt qua ngày, họ có bí quyết cho nấm vào nấu súp ăn rất tươi ngon. 

Ta cũng theo tương tự và nấu món súp nấm cho Quý Lan Từ.

Mặc dù nàng ta không còn sức để , sự biết ơn trong ánh mắt thì không biết lừa người.

Môi Quý Lan Từ khô khốc, tựa hồ muốn gì đó đã bị ta ngắt lời. 

“Giữa chúng ta, không những thứ này.”

Ta bảo nàng ta nhanh chóng nằm xuống nghỉ ngơi: “Thần linh mà ngươi mời về không phải chỉ biết ăn hương đâu.”

Nửa đêm, Quý Lan Từ đột nhiên bắt đầu nhảm, không ngừng vung tay vào không trung.

“Thật nhiều vàng!”

“Hahaha, tất cả là của ta, hahaha...”

Vàng? Vàng ở đâu cơ?   

“Một thỏi, hai thỏi, ba thỏi, đều là của ta cả.”

Quý Lan Từ chộp lấy thứ gì đó trong không khí, lại còn cẩn thận nhét vào trong chăn. 

Vừa nhấc chăn nàng đã hét toáng lên: “Sao vàng của ta lại biến thành bùn rồi?”

Nàng ta trúng tà à? Hay điên rồi?

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...