Ấy mà nàng ta có thật, nó hơi quá mức đối với ta.
Muốn vinh hoa phú quý thì phải cầu Thần Tài ấy, thờ ta cũng vô ích.
Ta là một sát thần chỉ biết gi.ết người và không biết gì khác nữa đâu.
10.
Ta có linh cảm ngày mai mình sẽ bị lột hết lá vàng trên tượng thần và quay về nơi miếu đền dột nát đó của mình. Cũng may Quý Lan Từ tốt bụng, nàng ta không có ý đuổi ta đi, ngược lại còn đưa ta đến Điện Bảo Hoa trong cung điện, nơi hương hỏa thịnh vượng nhất trong dân gian.
Trong số những tượng Phật có tuổi ở Điện Bảo Hoa, nhét thêm ta vào, trông có hơi lệch quẻ.
Ta đứng giữa một quần thể tượng Phật, cảm thấy hơi ngượng nghịu, hỏi: “Chuyện này sẽ không bị phát hiện chứ?”
Quý Lan Từ ranh mãnh, “Hoàng đế bận cầu tiên vấn đạo, từ lâu đã không đến Điện Bảo Hoa rồi, nơi đây hương hỏa không ngớt, xin ngài cứ yên tâm ở lại.”
May mắn thay, các vị Phật có tuổi cũng đã ngủ quên trong nhiều năm, tất cả hương hỏa còn thừa đã đi cả vào bụng ta.
Mỗi ngày, trên bàn thờ trước mặt ta luôn có một đĩa trái cây tươi thay mới, Quý Lan Từ thắp hương cho ta ba lần một ngày, đều là những loại nến, nhang chất lượng tốt nhất, ngay cả Thần Tài dân chúng thiên hạ chào đón cũng chưa từng có đãi ngộ như .
Quý Lan Từ, nàng ta là một người tốt.
11.
Quý Lan Từ mỗi ngày đều đặn thắp ba lần nhang cho ta lại thay mới luôn đĩa trái cây, ta lại chưa gì cho nàng ta cả, cảm thấy có chút áy náy.
12.
Ta cũng chưa bao giờ là người lười cả, cho nên sau khi quý phi đẩy Quý Lan Từ xuống nước, ta cũng đẩy ả ta vào trong hồ.
Sau khi Quý Lan Từ rơi xuống nước, thái giám cùng nha hoàn ai ai cũng trông thấy quý phi bị trượt chân ngã xuống theo. Đó cũng là lỗi của ả cả thôi, rõ ràng mực nước trong hồ cũng chỉ tới đầu gối ả lại tự dìm ch.ết chính mình.
Những tưởng rằng mình đã giúp Quý Lan Từ trút giận, không ngờ tên hoàng đế đó lại nhốt nàng ta trong lãnh cung, nguyên nhân là vì phải có người chịu trách nhiệm cho cái ch.ết của quý phi, nếu không thì không thể giải thích với phụ thân của quý phi.
Thánh thần thiên đụng! Người ra tay trước không phải là quý phi sao?
Ai cầu một đời một kiếp một lòng một dạ cùng nàng ta kia?
Chỉ đến thế thôi sao?!
Trước khi Quý Lan Từ đến lãnh cung, nàng ta đã mang theo tượng thần của ta.
“Thưa thần, con thực sự xin lỗi vì đã khiến ngài phải chịu khổ cùng con.”
Ta không dám cho Quý Lan Từ biết ta là người đã đẩy quý phi xuống hồ, ta sợ nàng ta sẽ đập bể cả tượng thần của ta.
“Đây đã nhằm nhò gì chứ? Cuộc sống của ta trước kia còn khốn khổ hơn bây giờ nhiều.”
Vốn dĩ ta muốn an ủi Quý Lan Từ, khi nàng ta nghe những lời ta , vẻ áy náy trên mặt ngày càng nhiều hơn.
“Đại nhân, ngài đừng sợ, cho dù có ở trong lãnh cung, con cũng sẽ cho ngài đầy đủ thể diện!”
Quý Lan Từ thực sự đã , khi nàng mở gói hành lý mang theo bên mình, bên trong chứa đầy vàng bạc và trang sức.
Ta hỏi Quý Lan Từ: “Ngươi gói những thứ này từ khi nào ?”
“Ngày đầu tiên vào cung, con đã giữ tất cả những gì hoàng đế ban thưởng cho mình.”
“Con đã sớm biết hắn là người không đáng tin cậy, ơn trên như nước chảy, hôm nay có, ngày mai mất, con cũng không ngốc đến mức giao phó vận mệnh của mình cho một người đàn ông.”
“Con không cần trái tim của hắn, chỉ cần hắn đưa tiền cho con là .”
Nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của ta, Quý Lan Từ ranh mãnh: “Làm người thì phải biết tính toán đường lui, trước kia cha con đã dạy con như thế.”
Quý Lan Từ về cha nàng với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Nàng cho biết, người có tầm xa nhất trên đời này chính là cha nàng, một người trên người luôn có mùi đồng xu cắc bạc và ưa ba hoa, khoác lác.
13.
“Con vốn là con của một thương gia, nhà con kinh doanh tiền trang lớn nhất Đại Châu, con là loại người chẳng có gì khác ngoài tiền.”
Ta hơi ngạc nhiên khi lần đầu tiên gặp Quý Lan Từ, lúc ấy nàng ta mặc thường phục, nhờ ta giúp đỡ trong một đêm mưa.
“Vậy sao ngươi lại?”
"Lại đến miếu nhờ ngài cứu giúp đúng không?”
"Gia đình con gặp phải họa nạn. Cha và trai con đã qua đời. Chị dâu đang mang thai của con cũng qua đời. Thai nhi chưa chào đời thì bị người ta dùng dao nhọn moi ra chỉ để xem nó là nam hay nữ.”
“Gi.ết gia đình con, cướp hết tiền bạc của gia đình con, còn đốt cả trạch viện thành tro, dùng cớ củi lửa khô hanh dễ bắt lửa để che đậy sự thật về vụ thảm sát.”
Lúc này đây, trên mặt Quý Lan Từ mất đi nụ của ngày thường, chỉ còn nỗi hận, một nỗi hận sâu sắc.
“Những người đó việc rất lén lút, trông như không có gì điều tra, manh mối sẽ luôn luôn tồn tại.”
Bạn thấy sao?