Tà Thần Có Việc [...] – Chương 3

“Nương nương mạch đập hỗn loạn, giống như bị dọa sợ .”

Người đàn ông có vẻ không vui và gọi toàn bộ cung nhân vào điện. 

“Hôm nay là ai hầu hạ nương nương?”

“Hồi bẩm hoàng thượng, là… là nô tài.”

Ồ? Hắn ta là hoàng đế sao? Người mà Thời Gia là hắn đến miếu khẩn cầu một đời một kiếp sao?

Trông có vẻ…

Ôi, thì ra hắn là hoàng đế!

Ta nghển cổ lên xem màn biểu diễn.

 

Một người đàn ông sắc mặt tái nhợt, không có râu đang quỳ trên mặt đất, run rẩy không ngừng. 

“Ai đã khiến nương nương kinh hãi?”

“Nô tài... Nô tài không biết...”

Nói xong, tên đó bị đá ngã xuống đất, không quản đau đớn, vội vàng quỳ lại ngay ngắn, không ngừng bái lạy: “Bệ hạ tha mạng, Bệ hạ tha mạng.”

“Gi.ết đi.”

Người gọi là hoàng đế lạnh lùng , mắt ta sáng lên.

Yo, có việc rồi! 

Đã trăm năm nay không khai trương việc rồi, ta cảm thấy m.áu huyết toàn thân đều đang trào dâng. 

Khi ta đang chuẩn bị bắt tay vào việc thì người phụ nữ trên giường tỉnh dậy.

“Bệ hạ, thần thiếp không sao, đừng vì thần thiếp mà gi.ết người vô tội.”

Hoàng đế đau lòng ôm nữ nhân mới tỉnh lại vào lòng, giọng dịu dàng đến mức vắt ra nước: “Được, đều nghe theo lời ái phi.”

Xong, mất việc rồi.

08.

Ta hai người bọn họ chàng ý thiếp, đưa qua đẩy lại, hoàng thượng cúi đầu định trộm hương thì vị nữ kia e thẹn tránh đi.

“Bệ hạ, hôm nay cơ thể của thiếp không ổn, sợ rằng không thể hầu hạ người .”

“Không sao, trẫm ở cạnh nàng cũng đã đủ vui rồi.”

Nữ nhân ôm lấy khăn lụa, vẻ mặt bi thương : “Hoàng thượng thương thiếp, thiếp cũng biết, chỉ là Thái hậu không thích thiếp quá mức gần gũi với hoàng thượng. Nếu Thái hậu biết , thiếp sẽ lại phải nghe dạy bảo nữa, lần trước bị chép “Nữ giới” đến đau cả tay rồi.”

Hoàng đế không còn cách nào khác ngoài bảo nàng ta hãy nghỉ ngơi thật tốt rồi rời đi. 

Trong cung điện lớn chỉ còn lại nàng ta.

Còn có cả ta nữa.

“Đã đủ chưa?”

Người phụ nữ khoác chiếc áo màu xanh da trời, bước xuống giường và đi thẳng về phía ta. 

Sao cơ?

Nàng ta có thể thấy ta sao?!   

Ta còn đang ngơ ngác nàng ta thì đã bình tĩnh chấp nhận, ngồi xuống rót một tách trà, rồi cũng rót cho ta một cốc. 

“Ngươi… có thể thấy ta à?”

“Ừm, con có thể thấy, hình như cũng chỉ có con có thể thấy.”

Người phụ nữ đưa trà cho ta, ta vô thức đón lấy. 

“Người là ai?”

“Bức tượng mà ngươi mang về chính là bản thể thật của ta…”

Nghe , người phụ nữ mất bình tĩnh và phun ra một ngụm trà, ta chưa kịp trốn thì trà đã phun đầy trên mặt ta.

Nàng ta sợ đến nỗi khuỵu cả hai chân và quỳ xuống trước mặt ta. 

"Thần linh đại nhân, con không cố ý, xin ngài đừng trừng con.”

Ta nhắm mắt lại và thầm nghĩ trong đầu. 

Thôi , thôi , hãy nghĩ đến kim thân vàng son mà nàng ta đã tạo tác cho mình.

09.

Người phụ nữ đó tên là Quý Lan Từ, nàng ta là phi tử của hoàng đế nước Đại Châu.

Ngày hôm đó vào miếu xin ta là một chuyện ngoài ý muốn.

Nàng ta hôm đó trời mưa quá, những ngôi miếu khác có rất nhiều người, nàng ta sợ phải xếp hàng nên mới đến miếu của ta không có một bóng người.

Mặc dù điều nàng ta sự thật ta không cần mặt mũi nữa sao? 

“May mắn thay, thần linh đã lắng nghe lời khẩn cầu của con và chỉ cho con một con đường để đi.”

“Hửm?”

Quý Lan Từ trên mặt tràn đầy sinh lực: “Cái cây gậy đó! Người ta lời tiên tri từ thần khó hiểu, ngài đúng là một vị thần tốt.”

Nói đến cây gậy này, nó không phải là cây gậy bình thường. 

Thời Gia đã đánh nhau với Văn Khúc Tinh mà giành về, không vì lý do gì khác chỉ vì nó thẳng. Không ai có thể từ chối một cây gậy thẳng, kể cả con công hoa hòe Thời Gia đó.   

“Cây gậy chỉ về phía bắc, phía bắc là hoàng cung Đại Châu, con đã nhập cung theo sự chỉ dẫn của thần, đương nhiên cũng ghi nhớ phước lành của thần linh ban cho.”

Ta lắc đầu, nụ của Quý Lan Từ đông cứng trên khuôn mặt, nàng ta thận trọng hỏi lại: “Lẽ nào con đã đoán sai ý ngài rồi?”

“Lên bắc xuống nam, tại sao ngươi lại không đi về phía nam?”

“Con lúc đó cũng không nghĩ nhiều như .”

Quý Lan Từ toàn tâm toàn ý tin rằng nàng ta có như ngày hôm nay là do ta ban cho lời tiên tri nên đã cho ta một kim thân và mang về cung thờ phụng. Ta cảm thấy nhận mà xấu hổ nên hỏi nàng ta liệu nàng ta còn mong muốn gì không.

Tốt nhất là gi.ết người hay đại loại như thế.

Đôi mắt của Quý Lan Từ sáng lên khi ta thế rồi nàng ta thành tâm cung kính cúi người bái lạy ta, "Thần linh mở mắt, tín nữ nguyện ăn chay suốt đời, chỉ mong cầu cả đời vinh hoa phú quý, chẳng màng lấy tấm chân .”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...