Đúng nhỉ, hắn ta đâu thấy ta đâu, thì càng đáng sợ hơn rồi.
Thanh kiếm trong tay ta vang lên, nóng lòng muốn nếm m.áu của vị hoàng đế loài người này.
“Ta thì chẳng phải quỷ, ngươi thì sắp trở thành ma rồi.”
Quý Lan Từ xuống vị hoàng đế cao cao tại thượng trước đây, khóe miệng nhếch lên, trong mắt chỉ có sự hận thù lạnh lùng.
“Lan phi, ngươi thật hỗn xược!”
"Lan phi đã ch.ết, người đứng trước mặt ngươi bây giờ chính là Quý Lan Từ, con của Quý gia. Bệ hạ đừng nhớ lầm nha, nếu không lúc đến địa phủ, ngươi thậm chí còn không biết mình ch.ết như thế nào.”
Hoàng đế run rẩy, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
"Quý gia? Quý gia nào, ta không biết, ta không biết.”
“Hoàng đế mê tu đạo, cho nên đương nhiên sẽ không để tâm những chuyện nhỏ nhặt này, ta thì ngày nào cũng không dám quên! Nếu sớm biết là ngươi , lúc còn ở trong cung ta hẳn đã phải gi.ết ch.ết ngươi rồi."
“Ngươi... Ngươi dám!”
Quý Lan Từ từng bước tới gần, hoàng đế cố gắng trốn tránh lại bị Quý Lan Từ giẫm lại.
“Ta giúp ngươi nhớ lại chút nhé, xem xem tiền xây dựng Tụ Tinh lâu từ đâu mà ra?”
Hoàng đế co rúm người lại, không dám trả lời.
“Là tiền từ tiền trang của Quý gia? Ngươi còn nhớ không?”
“Cả thiên hạ này đều là của trẫm!”
Ngay cả khi cái ch.ết cận kề, hắn ta vẫn còn cứng miệng.
“Quân đội của thúc thúc ngươi đang tiến vào hoàng thành đấy, sao ngươi không chạy đi?”
Hoàng đế điên rồ, “Trẫm tại sao lại phải chạy? Trẫm là hoàng đế, là hoàng đế của dân chúng, rất nhanh sẽ thành tiên rồi.”
Ta ở bên cạnh nghe mà không chịu nổi nữa.
Lề mà lề mề.
“Ngươi có không? Nếu không thì để ta ra tay!”
Quý Lan Từ nghi ngờ ta, suy nghĩ một lát: “Thần linh, ngài có chuyện gì đó không ổn, người có thù với hắn là con, sao ngài lại khẩn trương như ?"
“Không kịp để giải thích nữa, gi.ết hắn xong thì mọi chuyện sẽ rõ ràng."
Sau đó, ta giơ kiếm lên và đâm vào ngực tên hoàng đế.
“Lần nữa phong thần!”
Ta nhắm mắt lại và chào đón khoảnh khắc vinh quang thuộc về mình này.
“Thần linh? Có chuyện gì với ngài ?”
Quý Lan Từ lo lắng tôi: “Đại nhân, vừa rồi ngài phát điên à?”
“Ngài đang chuyện với ai ? Ngài là ? Ngài là sao?"
32.
Không đúng, điều này không đúng, có phải cách thức của ta không đúng?
Ta hiện thân, tên hoàng đế thấy trước mặt xuất hiện một người khác, sợ hãi đến mức suýt ngất đi lần nữa.
Ta giơ kiếm đâm vào hoàng đế, thanh kiếm đã đâm vào cơ thể hoàng đế, hoàng đế sợ đến mức nhắm tịt mắt lại, lại không cảm thấy đau đớn gì.
“Trẫm thành tiên rồi! Trẫm thành tiên rồi!”
“Đại nhân?”
Quý Lan Từ khẽ cau mày, như thể nàng ta rất khó hiểu trước hành vi vừa rồi của ta.
“Tại sao ta không thể gi.ết hắn? Làm sao ta mới mở bảng phong thần?”
Quý Lan Từ càng thêm nghi hoặc, nàng ta nghi ngờ mình đang ảo giác, liền tiến lại gần hỏi: “Đại nhân, ngài đang cái gì?”
"Năm đó khi Vũ vương Trụ, ta đã theo Khương Thượng và đóng góp rất nhiều, những vị thần cùng nhân loại việc cho ông ta đều liệt vào bảng phong thần cả.”
“Ngay cả tên bạo chúa Ân Thụ đó còn có thể phong chức Thiên Hỷ Tinh, chỉ có ta là người duy nhất bị lãng quên. Ta hương hỏa thịnh vượng của những vị thần trong bảng phong thần, chỉ có ta, chỉ có ta là phải canh giữ cái miếu đổ nát, thoi thóp qua ngày.”
"Ông ta ta không xứng đáng để liệt vào danh sách phong thần, đúng là nhảm mà!”
Ta ngã gục xuống đất, thậm chí còn không muốn nhặt thanh kiếm lên.
Quý Lan Từ vị hoàng đế đang sợ hãi đến mức không lời nào, rồi quay sang với ta: “Thần linh, phiền ngài đưa con dao găm cho con.”
Nghe thế, ta như lấy lại hy vọng.
Ta nhặt thanh trường kiếm trên mặt đất đặt vào tay Quý Lan Từ.
Quý Lan Từ: ???
Ta : “Hãy giúp ta việc này, ta không thể mở bảng phong thần, có thể ngươi sẽ mở .”
“Được rồi, thần linh, ngài hãy xem con!”
Vẻ sợ hãi trên mặt hoàng đế đã sớm biến mất, “Các ngươi không thể gi.ết trẫm, trẫm đã xếp vào hàng tiên nhân, bây giờ ta đã có kim thân bất hoại...”
“Lắm lời.”
Quý Lan Từ giơ kiếm lên cao rồi hạ nhanh xuống, hoàng đế trợn to hai mắt, không cam tâm mà ch.ết đi.
Tiếng vó ngựa ngoài thành vang lên như tiếng trống báo hiệu một đời đế vương sắp sửa kết thúc.
Quý Lan Từ đã báo thù lớn, mà ta lại sắp nghênh đón khoảnh khắc thần thánh huy hoàng.
Từ hôm nay trở đi, ta không còn là tà thần nữa, không biết bảng phong thần đã phong cho ta thành loại thần gì.
33.
“Đại nhân, ngài có đi không?”
Giọng giục giã của Quý Lan Từ truyền vào tai ta.
Ta đột nhiên mở mắt ra, vẫn là điện Dưỡng Tâm, vẫn là ta cùng Quý Lan Từ, vẫn là tên hoàng đế nhân loại ch.ết với đôi mắt mở trừng đó.
“Tại sao ta không thể mở bảng phong thần? Điều này thật không công bằng!”
Ta cảm thấy kiệt sức hơn bao giờ hết.
Những tưởng rằng gi.ết ch.ết vị hoàng đế này thì có thể mở lại phong thần bảng, không ngờ lại thất bại rồi.
Bạn thấy sao?