Tà Thần Có Việc [...] – Chương 10

Loạn thế, lộ ra bộ mặt thật của mỗi người.

30.

Quý Lan Từ quyết định tiến cung.

Ta nàng ta cứ ngồi trang điểm trước gương, khuôn mặt xinh xắn lại vẽ thêm một mụt mụn to đùng lên trên.

“Thế nào?”

Còn thế nào nữa! Còn muốn ta khen ngợi ngươi xinh lắm à?

“Ta chỉ có một cầu.”

“Xin ngài cứ .”

“Có thể đừng đứng trước mặt ta khi đang ăn không?”

……

Quý Lan Từ thay đổi diện mạo và lẻn vào cung thông qua đám nữ tử mua vào cung.

Ban đầu nàng ta còn không chấp nhận, Quý Lan Từ đã nhét chút bạc cho đám người đó nên mới có thể miễn cưỡng chen một chân vào.

Đám nữ tử mới mua về đều sống trong cùng một phòng, mỗi khi thái giám đến chọn ai đó, họ đều mong mỏi có cơ hội gặp hoàng đế.

Sau này, khi họ phát hiện trong những người chọn không một ai quay trở về, họ bắt đầu hoảng sợ.

Khi thái giám lần nữa trở lại, bọn họ đều mình mắc bệnh rồi, chỉ riêng Quý Lan Từ lại ngồi yên lặng ở đó.

“Vậy thì ngươi đi.”

Thái giám đã chọn Quý Lan Từ.

Khi đưa đến trước cửa điện Dưỡng Tâm, ông ta đưa cho nàng một chiếc mũ có mạng che.

“Lát nữa vào gặp hoàng thượng thì đội nó lên, để tránh hoàng đế sợ hãi.”

Quý Lan Từ nhíu mày, phục tùng : “Đa tạ công công đã nhắc nhở.”

Bên trong Dưỡng Tâm điện tràn ngập hương khói mịt mù, hoàng thượng chẳng có chút nghi thái nào, nằm dài trên ghế, trông rất vô hồn.

“Ngươi là thuốc dẫn của hôm nay sao?”

Quý Lan Từ trong lòng thắc mắc, thuốc dẫn? Thuốc dẫn gì chứ.

Ta lặng lẽ đứng bên cạnh Quý Lan Từ, tay nắm chặt kiếm, chỉ đợi ánh mắt của Quý Lan Từ rồi lao tới gi.ết ch.ết cái tên cửu ngũ chí tôn này.

Không thể đợi , thật không thể đợi mà.

“Ta hỏi ngươi, sao ngươi không trả lời?”

“Dân nữ đáng ch.ết, xin hoàng thượng tha tội.”

Hoàng thượng khó nhọc nhấc mình ngồi dậy khỏi ghế dài, giơ tay về phía Quý Lan Từ, ra hiệu cho nàng ta tiến lại gần hơn.

Quý Lan Từ khom người đi đến bên ghế dài, mạng che mặt đã che đi đôi mắt đầy hận thù.

“Ngươi mang thứ này gì?”

“Dân nữ mặt mũi xấu xí, sợ khiến hoàng thượng kinh hãi.”

Hoàng đế không có coi trọng, “Ta cho ngươi tháo ra.”

“Vâng.”

Khi Quý Lan Từ vén tấm vải lên để lộ khuôn mặt đã qua cải trang của mình, hoàng đế thực sự giật mình.

“To gan! Yêu nữ từ đâu mà đến! Ra khỏi đây, tránh xa ta ra!”

“Dân nữ không có ý phạm đến hoàng thượng, xin hoàng thượng tha mạng.”

Hoàng đế vô cùng tức giận và hét ầm lên: “Trẫm tru cửu tộc của ngươi.”

Quý Lan Từ khẩy : “Cửu tộc của dân nữ đã ch.ết sạch hết rồi, chỉ còn lại một mình ta, e rằng đã khiến hoàng thượng thất vọng.”

“Ngươi gì?”

“Nhìn kỹ xem, ta là ai?”

Quý Lan Từ kéo mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt mà hoàng đế từng vô cùng quý.

“Ngươi! Ngươi! Ngươi!”

Hoàng đế sợ hãi đến mức nôn ra một ngụm m.áu, sau đó ngơ ngác ngã xuống giường.

31.

“Mặt con có lực sát thương lớn đến sao?”

Quý Lan Từ vị hoàng đế bất tỉnh trên giường, thỉnh thoảng hơi co giật, cong môi.

Ta tên hoàng đế rồi lại Quý Lan Từ, “Chắc hắn cho rằng ngươi là quỷ chăng?"

Hoàng đế vẫn chưa tỉnh, ta và Quý Lan Từ đang ngồi xổm bên giường, bàn bạc xem nên gi.ết hay không gi.ết.

“Nhân lúc hắn bệnh chúng ta đoạt mệnh! Ta khuyên ngươi nên ra tay ngay bây giờ luôn.”

Quý Lan Từ phản đối: “Không , con muốn hắn ch.ết một cách rõ ràng, không thể để hắn ta ch.ết dễ dàng như .”

Ta một câu, nàng ta cũng một câu, không ai đồng ý với ai.

“Đại nhân, xin đừng tranh cãi với con nữa, ngài sợ lúc hắn tỉnh lại thì không gi.ết hắn nữa sao?”

Chiêu khích tướng sao?

Thật đáng tiếc, ta không không dính chiêu đâu.

“Hay như đi, ta sẽ gi.ết hắn và để hắn đích thân xuống Cửu Tuyền để xin lỗi gia đình nhà ngươi.”

Quý Lan Từ vẻ mặt như "Ta không thông minh, cũng đừng coi ta như kẻ ngốc".

Ta cùng Quý Lan Từ tranh cãi không ngừng về sống ch.ết của tên hoàng đế, cũng không ý tới tên hoàng đế đã chậm rãi mở mắt.

“Người đâu, người đâu.”

Quý Lan Từ dẹo giọng đáp: “Bệ hạ có mệnh lệnh gì ạ?”

“Đỡ trẫm ngồi dậy.”

Hoàng đế dưới sự dìu dắt của Quý Lan Từ ngồi dậy, thở hồng hộc : “Trẫm gặp ác mộng rồi, trẫm mơ thấy Lan phi.”

“Đó không phải là mơ, đó là sự thật.”

Nói xong, Quý Lan Từ ngẩng đầu lên,nở nụ trên mặt hoàng đế: “Người xem thần thiếp và người trong giấc mơ có gì khác biệt không?”

“Quỷ! Quỷ! Có quỷ! Người đâu! Mau tới!”

Hoàng đế ngã bệt xuống đất, vừa bò vừa hét.

Lấy đâu ra người nữa? Ta đã xử lý đám người đó rồi.

“Ồn ào quá!”

Ta đá tên hoàng đế mạnh đến nỗi hắn ta lăn tận mấy vòng trên mặt đất.

“Quỷ! Có quỷ!”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...