Tạ Ninh – Chương 12

“Có vẻ như Giang gia vẫn còn có tiểu thư biết đọc sách, Giang tiểu thư mau chóng cùng tỷ tỷ trở về đi, bệnh lâu như mới có thể hồi phục, thật là may mắn, vì đừng lãng phí phước lành của mình."

 

Bị người ta giễu cợt như , Giang Nguyệt Li ngược lại không , chỉ yên lặng mà kéo kéo ống tay áo Đường Tiêu, thật đúng là vừa vừa xoa.

 

Đường Tiêu cũng có chút hiểu ý, lập tức áp lực lên nam tử kia:

 

"Ai dám xen vào, cho ta biết tên của ngươi!"

 

Nam tử kia không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo thi lễ với Đường Tiêu và trả lời:

 

"Khởi bẩm điện hạ, học trò là Lưu Thiệu Đông, người Hà Đông.”

 

"Hà Đông, Lưu Gia, rất tốt, ta sẽ ghi nhớ."

 

Giọng điệu đe dọa của Đường Tiêu rất rõ.

 

Ai ngờ kia nam tử kia cũng là một diệu nhân, không để tâm tới ẩn ý trong lời , ngược lại thi lễ :

 

“Học trò đa tạ Thái tử điện hạ đã ghi nhớ.”

 

Đường Tiêu tức giận đến mức mặt đỏ bừng, :

 

"Tốt lắm."

 

Rồi ôm Giang Nguyệt Li rời đi.

 

Sau khi hắn rời đi, ta sai người đưa danh thiếp của ta cho vị nam tử kia.

 

Một ngày nào đó, vị này có thể dùng danh thiếp của ta tiến cử nhận một chức quan.

 

23.

 

Cuối cùng cũng chờ đến ngày thượng triều.

 

Phụ thân ở trong triều thẳng Tạ gia không muốn chia lìa đôi uyên ương kia, là fo Thái tử muốn giải trừ hôn ước, nên Tạ Gia cũng thành toàn cho đôi quyến lữ.

 

Trên triều, đảng Thái tử đứng ra :

 

“Hôn ước hoàng gia sao để các ngươi muốn kết liền kết, muốn hủy liền hủy, huống chi Tạ tiểu thư sắp đến tuổi cập kê, đích nữ thế gia cập kê mà từ hôn sợ rằng không ổn, mong rằng Tạ gia thu hồi ý định!”

 

Thế gia sợ nhất là bị liên lụy đến thanh danh, đích nữ tới tuổi cập kê bị từ hôn, lại là hôn ước với hoàng gia, càng ít có tiền lệ hơn.

 

Nghĩ đến Đường Tiêu cũng là vì đoán chắc điểm này, nên trong khoảng thời gian vừa qua mới dám kiêu ngạo với ta như thế.

 

Phụ thân cũng không cãi cọ, chỉ hướng tới bệ hạ chắp tay:

 

“Mong bệ hạ thành toàn.”

 

Thiên tử cũng biết nhi tử này của mình gần đây hành hơi quá mức, hơn nữa đã dạy dỗ nhiều năm mà còn như , xác thật không thể vua, liền đồng ý.

 

Chỉ là, có tất cũng phải có mất, vị hôn phu của ta bắt buộc phải là một Hoàng tử, từ bỏ hôn ước với Đường Tiêu, ta cần phải chọn một vị Hoàng tử khác hôn phu.

 

Sau khi hạ triều, bệ hạ lén gọi phụ thân ta vào thư phòng, cụ thể gì thì người ngoài không biết , chỉ là sau khi về nhà, phụ thân liền bảo ta và Tề Vương nên ở chung nhiều hơn. Có thể bệ hạ dùng việc từ hôn này để áp lực với phụ thân ta.

 

Sau khi hạ triều, tin tức Thái tử giải trừ hôn ước với đích nữ Tạ gia và Thái tử bị biếm xuống Tấn Vương truyền khắp kinh thành.

 

Đột nhiên, thiên hạ đại loạn. Người biết nội thì rằng Thái tử quả thực đã đi quá xa, người không biết nội lại rằng ta vô cùng cưng chiều, đến Hoàng tử Đường thị mà cũng muốn lấy thì lấy, muốn bỏ thì bỏ.

 

Thánh chỉ vừa ban xuống, Đường Tiêu liền lập tức vào cung, cũng không biết bệ hạ gì với hắn, nghe không đến một canh giờ hắn đã rời cung, trên mặt dường như hằn đỏ dấu tay.

 

Ngay ngày hôm sau, Tấn Vương Đường Tiêu liền xuất phát trở về đất phong tại Tấn Châu. Còn mang theo Giang Nguyệt Li - thứ nữ Giang gia nổi tiếng gần đây.

 

Nhưng chuyện đã không còn liên quan đến ta, bởi vì giờ phút này ta đang ở chùa Quế Lâm lễ Phật, bên cạnh còn đem theo vị Sát thần đang xuân phong đắc ý. 

 

24.

“Ta đã , thắng vua thua giặc, kết cục như thế nào vẫn chưa biết đâu.”

 

Đường Cẩn giật lấy cái mõ của Cố Bình Sinh, ngồi ở một bên vừa gõ vừa với ta.

 

Ta không muốn để ý đến y, y lại càng nhiệt hơn:

 

“Tiểu nương, hãy nghe lời ca ca. Nếu muội đính hôn với ca ca, ca ca hứa trước khi thành thân sẽ không bỏ rơi muội. Không, không, sau khi thành thân càng không có chuyện đó.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...