9.
Sau ngày hôm đó, ta với Tiết Đình cũng hòa hợp nhau hơn.
Lưu Nhu An thật sự không ở lại Lưu phủ lâu, ngày hôm sau liền trở về vương phủ.
Tỷ ấy đích mẫu đích thân đưa về.
Đích mẫu đặc biệt đến đây để xin lỗi ta về chuyện xảy ra trong yến tiệc gia đình ngày hôm đó.
Họ mang theo rất nhiều lụa là, gấm vóc và đồ trang sức cùng tiếng trống chiêng đến viện Thanh Lâm Uyển của ta.
Đích mẫu vừa chuyện vừa khạc nhổ hàng canh giờ.
Nói rằng tính của Lưu Nhu An cao ngạo là do bà và phụ thân dạy dỗ không nghiêm.
Đích mẫu cũng rằng bà đã trừng Lưu Nhu An và muốn ta thứ lỗi cho tỷ ấy vì đã mạo phạm mẫu thân ta tại yến tiệc.
Bây giờ Lưu Nhu An đã là vương phi, còn ta phận thiếp.
Và mẫu thân ta khi xưa là người ít ưu ái nhất trong số rất nhiều thê thiếp của Lưu gia.
Nếu ta không tha thứ cho tỷ ấy thì sao?
Hơn nữa, trong thâm tâm ta biết.
Khi mẫu thân ta qua đời, Lưu Nhu An chỉ mới tám tuổi.
Lưu gia có nhiều thê thiếp như , có lẽ tỷ ấy thậm chí còn không biết mẫu thân ta là ai.
Ai mới là người biết thế nào là mê hoặc và những chuyện đáng xấu hổ cơ chứ.
Vì , những lời chỉ trích khó nghe đó chắc chắn không phải chủ ý của nàng ta.
Nhưng người đó lại là người nuôi dưỡng nàng ta mỗi ngày.
"Là người đã phải không?"
"Mẫu thân."
Khi ta chuyển chủ đề, bàn tay cầm tách trà của bà run rẩy.
Bà miễn cưỡng mỉm : “Con, con gì cơ?”
"Ta chỉ đích trưởng tỷ là một đương kim tiểu thư, không thể những lời khó nghe như . Ta nghĩ tỷ ấy có lẽ đã nghe những lời bàn tán này từ người khác."
Sắc mặt đích mẫu tái nhợt.
Ta tiếp tục: “Xem ra mẫu thân cần phải xem xét kỹ các nhũ mẫu trong viện của người, không nên để họ dẫn dắt các tỷ muội khác đi vào con đường xấu nữa.”
Hiện tại đang ngồi trong vương phủ, địa bàn của Tiết Đình.
Ta không còn phải rụt rè như hồi còn ở Lưu gia nữa.
Mọi lời của đích mẫu đều bị ta lấn át, sắc mặt đen như than mới đốt dưới bếp.
Lưu Nhu An đứng bên cạnh cảm thấy không vừa ý liền đứng ra bênh mẫu thân của tỷ ta: “Nha đầu thối! Mẫu thân đã nhường ngươi một bước, ngươi lại nước lấn tới? Ngươi đừng quên, cho dù vương gia có sủng ái ngươi đến thế nào đi chăng nữa, ngươi cũng vẫn chỉ là phận thiếp mà thôi! Ta mới là vương phi duy nhất trong vương phủ này!"
[Ngươi quả thật không biết hổ thẹn, ngày nào cũng tự khoe mẽ mình là vương phi!]
[Ngươi có thể trở thành vương phi là vì điều gì? ngươi thật không biết hay sao?!]
[Gia đình 3 người vô liêm sỉ này bổn vương thật sự đã mở rộng tầm mắt!]
Khi Tiết Đình đến, ta nghe thấy giọng trong tâm trí ngày ấy trước cả khi ta thấy người.
Thực ra ta biết ngài ấy sẽ đến.
Những ngày này, vừa rời triều, người đã chạy đến ngay viện Thanh Lâm Uyển của ta.
Không còn cảm thấy quá bất ngờ.
Nhưng Tiết Đình điều này là có ý gì? Không phải chính ngài ấy muốn kết hôn với Lưu Nhu An hay sao?
Có bí mật nào ẩn giấu trong chuyện này chăng?
"Nhạc mẫu đại nhân đang ở đây? Tại sao không báo trước cho bổn vương một tiếng?"
Tiết Đình chằm chằm vào đích mẫu với đôi mắt u ám.
Ngài ấy sẽ giữ mọi người ở lại cùng dùng bữa, không biết biểu cảm thì lại đang tiễn khách.
Đích mẫu không phải là người không biết quan sát sắc thái.
Biết Tiết Đình không chào đón mình, bà chỉ kéo Lưu Nhu An lại và thì thầm vài câu rồi quay trở về Lưu gia.
Sau khi bà ấy vừa rời đi, Tiết Đình đã quay sang dạy ta một bài học.
“Hôm qua nàng chỉ mới trở về mà hôm nay đã mời cả Lưu gia nàng tới đây rồi?”
[Lần tới nếu chuyện như thế này còn tiếp tục diễn ra, hãy đuổi họ đi, hiểu không?]
[Chỉ cần rằng bổn vương không thích mọi người ồn ào! Ta thấy bà ta thật phiền phức!]
[Bổn vương sẵn sàng trở thành kẻ ác!]
Ta cảm thấy tủi thân: “Đích mẫu đến để tiễn vương phi.”
"Điều đó là trái với quy định." người lạnh lùng .
[Quy tắc đều do bổn vương đặt ra!]
[Bổn vương sẽ với lính gác sau này bà ta sẽ không phép đặt chân đến đây!]
"Được."
"Được?"
“Vậy ta sẽ đi với hạ nhân, từ nay về sau sẽ không để Lưu gia đến Thanh Lâm Uyển này.”
"Ừm."
[Đúng ! Rốt cuộc đã thông suốt rồi!]
[.v.v.]
[Tại sao nàng ấy lại ?]
Bạn thấy sao?