6.
"Tỷ tỷ, hôm nay là yến tiệc gia đình, tỷ lại chỉ trích người đã khuất như thế có phải là không thích hợp rồi không?"
Ta hắng giọng, không quá to, không quá nhẹ, vừa đủ để chạm tới bàn chính.
Đúng như dự đoán.
Chỉ bằng những lời này, bàn tiệc vốn đang sôi bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Lưu Nhu An không bao giờ ngờ rằng một thứ nữ thấp kém như ta, luôn bị tỷ ấy bắt nạt, giờ dám công khai phản bác trong một dịp trọng đại như , khiến tỷ ấy không thể giữ bình tĩnh.
Sắc mặt tỷ ấy trắng bệch vì lo lắng, cùng màu với đĩa đậu hũ trộn hành lá trên bàn.
"Loạn rồi! Sao ngươi dám..."
"Ừm!"
Lưu Nhu An chuẩn bị nổi cơn tam bành.
Đích mẫu ho hai tiếng rồi đưa tay kéo tỷ ta lại.
Lúc này, ánh của tất cả mọi người trong bàn đều hướng về phía ta.
Đương nhiên là không ngoại trừ Tiết Đình.
[Chuyện gì đang xảy ra ?! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì???]
[Ta nhất thời không để ý, Quân Nhi lại gặp phải oan ức gì rồi?!]
[Những nữ nhân độc ác này! Các người dám ức h.i.ế.p tâm can bảo bối của ta ngay dưới mũi ta!]
[Kiếm đâu rồi?! Thanh kiếm của bổn vương đâu?!]
[Hôm nay nếu có kẻ nào dám đến một sợi tóc của Quân Nhi, bổn vương sẽ cho hủy Lưu phủ này ngay lập tức!]
Lưu Nhu An có người bênh vực tỷ ấy.
Ta cũng có.
Ta cá là Tiết Đình sẽ bảo vệ ta.
Có vẻ như ta đã đặt cược đúng.
Mặc dù lúc này ta không thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt của Tiết Đình, ta vẫn có thể cảm nhận như có một luồng khí lạnh ngắt ngưng tụ trên tấm bình phong.
Không một kẻ nào trong Lưu gia dám phạm sai lầm trước mặt Tiết Đình.
Nhưng quả thật hôm nay ta chỉ muốn mình mạnh mẽ hơn một chút.
“Khi còn sống, mẫu thân ta đã luôn tròn bổn phận của mình và hết lòng kính trọng, vâng lời tổ phụ tổ mẫu”.
“Tỷ tỷ luôn miệng rằng bà ấy chỉ biết mê hoặc nam nhân, không có liêm sỉ. Nhưng tỷ có biết rằng mẫu thân ta khi còn sống, bà ấy chỉ gặp phụ thân đúng ba lần không?”
“Lần đầu tiên là lúc bà ấy mới vào phủ, lần thứ hai là ngày ta cất tiếng khóc chào đời, lần thứ ba là khi bà lâm bệnh nặng qua đời và cũng là lần cuối cùng.”
"Cái gì là mê hoặc? Cái gì là liêm sỉ?"
“Sao tỷ không tự hỏi phụ thân xem ông ấy có còn nhớ mẫu thân ta trông như thế nào không?”
Ta đã giữ những lời này trong lòng nhiều năm, ta chưa bao giờ dám ra.
Bây giờ ta đã hết rồi, ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đích mẫu và các tỷ tỷ ngồi trước mặt ta ai nấy đều nhăn nhó khó coi.
Cách họ ta lúc này, chắc hẳn họ cho rằng ta điên rồi mới dám nhảm như trước mặt Tiết Đình.
Nhưng ta không quan tâm họ nghĩ gì về ta.
Trong yến tiệc này, ta chỉ quan tâm đến một người duy nhất.
[A, tôi sắp ch.ế.t rồi!]
[Tôi sắp bị Quân nhi mê hoặc ch.ế.t mất! ! !]
[Vừa rồi Quân nhi ngầu quá! Nàng ấy thật can đảm khi dám ra những lời đó!]
[Ôi ôi ôi, kẻ nào có thể cho ta biết, ta nên gì nếu nương tử của ta ngầu hơn cả ta?!]
[Không rồi, ta muốn phát điên vì Quân nhi, phát điên vì Quân nhi, đập đầu vào tường vì Quân nhi!]
Ta biết trong thâm tâm và dáng vẻ bên ngoài của Tiết Đình luôn có sự tương phản lớn.
Ta chỉ không ngờ… nó lại lớn đến thế.
Ta đã nghĩ rằng sau khi ta ra những lời đó, cho dù ngài ấy có thích ta đến thế nào thì cũng sẽ cho rằng ta không hiểu phép tắc và thiếu tôn trọng trưởng tôn.
Thì ra ta đã nghĩ nhiều rồi.
Cuối cùng ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại biết Tiết Đình vẫn nuông chiều ta nên ta không còn cảm thấy sợ bất cứ điều gì nữa.
Bạn thấy sao?