Ta Nghe Được Tiếng [...] – Chương 5

5.

[Bảo bối Quân Nhi tự nhiên chủ dựa vào lòng ta! ! !]

[Chắc là vì vừa rồi bổn vương đã thể hiện tốt! Khiến nàng ấy hài lòng!]

[Lát nữa bổn vương sẽ ăn thêm ba bát cơm! Để tiếp tục tốt công việc tối nay với nàng!]

Chậc.

Ai ở bên ngoài từng tung tin đồn rằng Vĩnh An vương - Tiết Đình có tính cách cao thượng và có thể gương cho bậc quân tử ?

Ta nghĩ ngài ấy rõ ràng là một kẻ xảo trá và đầy rẫy những suy nghĩ bẩn thỉu!

………….

Ba ngày trở về Lưu gia.

Yến tiệc tối hôm ấy, ghế ngồi giữa nam nhân và nữ nhân ngăn cách bằng một tấm bình phong.

Ngồi vào bàn tiệc bên nữ nhân của Lưu gia, ngoại trừ ta thì tất cả bọn họ đều là đích nữ của đích mẫu.

Không một ai trong tất cả những tỷ muội thứ nữ như ta phép xuất hiện trong yến tiệc.

Ở Lưu gia thì chuyện này vẫn thường như .

Nếu Tiết Đình không nhất quyết muốn đưa ta đi cùng thì tối nay ta cũng không ngồi trên bàn ăn thế này.

Ta vừa nghe có người rằng căn phòng của ta đã bị tứ tỷ chiếm dụng và chất một đống đồ lặt vặt bừa bộn ngay ngày hôm sau khi ta vừa rời đi.

Tỷ ấy đã vứt tất cả đồ dùng của ta trước đây.

Rõ ràng là gia đình ruột thịt nơi ta lớn lên, giờ ta cảm thấy mình chẳng khác nào một người ngoài.

Ta biết mình không phù hợp với nơi này nên trong lúc ăn ta luôn cúi gằm mặt xuống, không muốn thu hút sự ý.

Nhưng đích mẫu và đích trưởng tỷ Lưu Nhu An của ta không có ý định để ta yên.

“Ngươi ngươi xem, ăn ngấu ăn nghiến như , còn không thèm thức ăn! Trước đây ở nhà thì không sao, bây giờ ngươi gả vào vương phủ rồi lại vẫn cư xử thô tục như , chẳng phải đó là một sự sỉ nhục đối với Lưu gia chúng ta sao?”

Đích mẫu bằng một thứ giọng trầm nhỏ ra chiều gia giáo khi chỉ trích ta.

Ta đoán bà ấy đã nghe Lưu Nhu An mấy ngày nay Tiết Đình vô cùng sủng ái ta, ta không muốn cho Tiết Đình biết rằng bà đến đây để khó dễ cho ta.

Tuy nhiên, ngay sau đó ta nghe thấy giọng Tiết Đình chửi rủa.

[Có chuyện gì lớn khi bảo bối của ta ăn thêm hai phần đồ ăn của bà? Bổn vương không thể trả tiền đồ ăn cho Lưu gia này hay sao?]

[Bà còn dám về danh tiếng của Lưu gia à?]

[Lưu gia các ngươi đều muốn đưa Lưu Nhu An vào phủ vương phi, bây giờ các người lại muốn gì nữa đây???]

[Nói lại xem! Quân Nhi của ta trông dễ thương khi trong miệng ngậm một miếng to bự! Bà không thấy nàng ấy là đang lấy lại thể diện cho Lưu gia của bà đấy à!]

[Đầu bếp của Lưu gia này thật là tệ, ta thấy có lỗi với Quân Nhi.]

[Chờ sau khi xong việc, ta sẽ dẫn Quân Nhi đến Đông Lâu ăn chân gấu om!]

Tại bàn chính, ta nghe rõ phụ thân và huynh trưởng đang bàn chuyện triều chính với Tiết Đình về chiến lược cứu trợ thiên tai.

Chẳng ai nghe những lời đó.

Tiết Đình là một kẻ đạo đức giả.

Bề ngoài ra vẻ lo lắng cho đất nước và dân chúng thực chất lại nghe lén những chuyện vụn vặt bên bàn ăn nữ nhân.

Ta không thể không liếc ngài ấy.

Người ta thấy trước mắt là một bậc quân tử đang ngồi ngay ngắn với vẻ mặt nghiêm nghị.

Mặt khác, phụ thân và các huynh ta lại sợ hãi đến mức không dám hít thở lấy một hơi.

Ta gần như suýt bật thành tiếng.

"Nha đầu này! Mẫu thân đang giáo huấn ngươi phép tắc, sao ngươi lại ngó quanh?! Ngươi dám vô lễ như !"

Tâm trí ta quá tập trung vào Tiết Đình đến nỗi quên mất mình vẫn đang ngồi trong hang hổ hang sói.

Nghe thấy lời quở trách giận dữ của Lưu Nhu An, ta vội vàng đáp: “Mẫu thân và tỷ tỷ dạy bảo rất phải, ta mất mặt Lưu gia rồi”.

"Hừm! Ngươi đúng là hèn nhát, chỉ giỏi mê hoặc và quyến rũ nam nhân giống mẫu thân của ngươi! Nhìn thật ngứa mắt!"

Lưu Nhu An trợn mắt ta trừng trừng không một chút giấu diếm.

Có lẽ tỷ ấy nghĩ cần tận dụng lúc đang có người nhà bênh vực này, phải lấy lại sự bất công mà tỷ ấy đã gánh chịu trong vương phủ những ngày qua.

Ta còn chưa kịp gì thì tỷ ấy đã kéo tay đích mẫu nũng nịu, nhỏ giọng than phiền: "Nương! Nha đầu này cũng vô liêm sỉ như mẫu thân của ả! Mấy ngày nay ở trong phủ, ả luôn quấy rầy vương gia! Vương gia ngài ấy..."

Mặc dù giọng của Lưu Nhu An không lớn tất cả tỷ muội trong bàn đều nghe thấy rõ.

Sắc mặt của đích mẫu tái nhợt vì sợ hãi, lập tức hét lên: "Câm miệng! Con đang nhảm gì ? Con điên rồi sao?!"

Lưu Nhu An là người liều lĩnh và không có đầu óc, ăn thiếu kiểm soát.

Nhưng đích mẫu thì lại khác.

Đích mẫu đương nhiên biết ở đây có rất nhiều người có ý kiến ​​trái chiều.

Cho dù tất cả những người ở đây ngoại trừ ta đều là đích nữ của bà thì cũng không có gì đảm bảo rằng, sẽ không một ai trong số họ vô truyền bá những điều Lưu Nhu An vừa ra bên ngoài.

Hơn nữa, Tiết Đình chỉ ngồi cách đó vài bước chân.

Một trong bảy điều cấm, đó là ghen tị.

Nếu những lời đó thực sự lọt vào tai Tiết Đình, ngài ấy sẽ buộc tội Lưu Nhu An.

Đó không phải là chuyện nhỏ.

Tuy nhiên, đích mẫu lại lo lắng thái quá.

Lần này thì ta không nghe thấy cuộc độc thoại nội tâm rôm rả của Tiết Đình nữa.

Nghĩ lại thì chắc hẳn người chưa nghe thấy gì cả.

Nhưng, lần này ta không hài lòng về điều đó.

Trước đây, Lưu Nhu An có thể đánh hoặc mắng ta, bất kể là điều gì tỷ ấy muốn.

Nhưng hôm nay tỷ ấy đã phạm mẫu thân ta nhiều lần, ta không thể chịu đựng điều này!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...