Ta Nghe Được Tiếng [...] – Chương 1

1.

Đích trưởng tỷ luôn xem thường ta vì ta chỉ là một thứ nữ một tiểu thiếp sinh ra và nuôi dưỡng.

Trong mắt tỷ ấy, ta chẳng khác gì lũ gia cầm trong bếp, hay gia súc sau lớp hàng rào, tỷ thường xuyên đánh đập và mắng mỏ ta.

Ta chưa bao giờ hiểu lý do tại sao tỷ ấy lại phải mang theo ta của hồi môn nếu tỷ ấy ghét ta đến ?

Phu quân của tỷ ấy là Vĩnh An vương, Tiết Đình.

Mối hôn sự tốt đẹp này mang lại vinh quang và lợi lộc cho gia tộc, cũng chẳng đến lượt ta hưởng phúc phần.

Cho đến khi ta theo chân đích trưởng tỷ của mình, tận mắt thấy vương gia.

Sảnh hôn lễ vô cùng ồn ào và náo nhiệt, ta vẫn nghe rõ giọng của vương gia cách mình vài bước.

Không phải từ tai, mà là trong tâm trí.

[Cuối cùng cũng bắt kẻ dối bé nhỏ này.]

[Tối nay bổn vương phải xử nàng ấy thật nghiêm khắc mới !]

[Ta phải nghĩ cách, sao có thể qua mặt tỷ tỷ rắc rối của nàng ấy trước đây?]

Chỉ một vài câu cũng khiến ta cảm thấy sợ hãi.

Đây là hôn lễ của vương phủ.

Là kẻ nào lại có gan lớn đến ?

Sao nàng ta lại dám lừa gạt vương gia trong một dịp trọng đại như thế này cơ chứ?!

Ta len lén đứng sau một chiếc quạt lớn trong sảnh hôn lễ và ngắm xung quanh, những vị quan khách ai nấy đều rất giống nhau.

Có lẽ chỉ có ta mới có thể nghe thấy âm thanh vừa rồi?

Ta đang mải suy nghĩ thì giọng đó lại vang lên lần nữa.

[Kẻ dối nhỏ bé đang ngắm cái gì? Không phải là nàng đang ẩn giấu mưu đồ muốn trốn khỏi đây chứ?]

[Hừ! Kẻ vào vương phủ của bổn vương rồi còn có thể chạy trốn ư? Không đời nào!]

Ta nghe rất rõ ràng, đây là giọng của vương gia.

Ta nhanh chóng ngước lên ngài ấy.

Vĩnh An vương gia, Tiết Đình cùng đích trưởng tỷ đang cảm tạ các vị quan khách.

Bộ hôn phục màu đỏ sậm trên người ngài thêu điểm bằng những đường chỉ vàng vô cùng hoa lệ.

Rõ ràng ngài ấy đang chuyện với mọi người, không hiểu sao lại đột nhiên sang phía ta.

Vừa đúng lúc hai ánh mắt chạm nhau.

Ta thấy ngài ấy rất rõ.

Lạnh lùng và kiêu ngạo, có khí chất cao cao tại thượng.

……

Khuôn mặt đó.

Trông có phần quen quen?

[Kẻ dối nhỏ có thấy ta không?]

[Bổn vương hôm nay đặc biệt tuấn thế này, nhất định phải mê hoặc nàng ấy!]

[Này, ta không biết liệu nàng ấy có còn nhận ra ta hay không.]

[Nàng ấy không nhận ra cũng không sao, ta cũng không muốn nàng ấy nhớ lại vẻ ngoài hèn nhát của ta khi xưa! Thật xấu hổ!]

Tiết Đình luôn tiết chế để hòa nhập cùng các quan khách mời với những lời chuẩn mực.

Ta khó có thể tin rằng âm thanh đó lại là suy nghĩ thực sự trong đầu ngài ấy.

Ta nhanh chóng nhớ lại chính xác thời điểm trước kia ta đã từng gặp ngài.

Nghĩ về nó đi nào.

Thật không tài nào nhớ ra .

Nhưng chẳng phải hôm nay ta là nữ nhân duy nhất mà đích trưởng tỷ mang theo của hồi môn hay sao. Nếu không phải là ta thì người còn có thể đang nhắc đến tiểu thiếp nào nữa cơ chứ?

Ngài ấy cứ liên tục gọi ta là kẻ dối nhỏ bé.

Ta đã dối người khi nào?

Ta luôn chân thành và thật thà, cũng chưa bao giờ dối ai cả.

"Cửu tiểu thư, xem Vĩnh An vương uy nghiêm cỡ nào kìa! Ngươi sau này quả thật là may mắn mà!"

"A? Thật sao? Mọi người quá đông nên ta chẳng thấy gì cả."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...