Ta Một Cái Bệnh [...] – Chương 3

Lão đạo sĩ lắc đầu, đưa cho Bạch Uyên một lá bùa xiêu vẹo, chữ viết như gà bới. Sau đó, ông đứng dậy, lặng lẽ rời đi.

"Cái này mà gọi là bùa ư?"Trong lòng Bạch Uyên thầm mắng, tay lại rất thành thật nhét nó vào túi."Dù sao thì đồ chơi miễn phí, ai lại không thích chứ?"

Ngay lúc đó, giọng của lão đạo sĩ lại vang lên từ xa:"Tiểu tử, nhớ kỹ, nếu gặp tai họa thì đừng sợ. Dũng khí mới là chỗ dựa lớn nhất của con người!"

Vừa dứt lời, ông ta hòa lẫn vào đám đông, thoắt cái đã biến mất.

"Hả? Đừng sợ?"

Bạch Uyên đứng ngẩn ra một lát, rồi lẩm bẩm:"Ông này có hiểu bệnh của tôi không mà còn khuyên đừng sợ?"

Lắc đầu, hình tượng đại sư cao siêu trong lòng cậu sụp đổ không thương tiếc.Nhưng lá bùa miễn phí này... lão già kia có mưu đồ gì không nhỉ?

"Không lẽ là quảng cáo trá hình?"

Cậu lật đi lật lại xem xét, xác nhận không có số điện thoại hay thông tin gì đáng nghi, mới tùy tiện nhét nó vào túi quần.

Đêm đến.

Bạch Uyên ngồi trên ghế sofa, trước mặt là gói thuốc an thần cùng lá bùa.

"Dù sao cũng nên tin vào khoa học trước."

Cậu cầm viên thuốc lên, uống một hơi, vừa uống vừa tự nhủ:"Hy vọng là có tác dụng."

Ánh mắt cậu dừng lại ở lá bùa. Sau vài giây suy nghĩ, cậu bước vào nhà vệ sinh, dán lá bùa lên nắp bồn cầu.

"Nhà vệ sinh âm khí nặng, để đây cũng coi như giúp trừ tà."

Dán xong, Bạch Uyên lại, gật gù tự nhủ:"Không tệ, vật trang trí cũng ."

Cậu quay người, đi đến bồn rửa tay, chuẩn bị rửa mặt trước khi đi ngủ.

Đứng trước gương, cậu chính mình, bật rồi lẩm bẩm:"Thời buổi này, ai mà tin mấy thứ như tai họa chứ?"

Câu vừa dứt, hình ảnh trong gương bỗng gật đầu, nghiêm túc đồng với cậu.

"Đấy, đến cậu trong gương cũng không tin... Hả?!"

Nét mặt của Bạch Uyên thoáng sững lại, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Cậu đứng im chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương trước mặt.

"Chuyện quái quỷ gì thế này?!"

Trong gương, "cậu" không hành giống như thật. Thay vào đó, "cậu" nhếch miệng một cách quỷ dị, ánh mắt u ám lạ thường, chỉ lẳng lặng lại Bạch Uyên.

Bạch Uyên mở to mắt, không thể tin vào những gì mình đang thấy.

Giữa không gian yên lặng, thời gian dường như cũng đóng băng, chỉ còn lại ánh mắt căng thẳng giữa hai "người".

Một lát sau, chính Bạch Uyên vỡ bầu không khí kỳ lạ. Cậu cầm một chiếc khăn tắm gần đó, che lên tấm gương rồi tự lẩm bẩm:"Chắc là mình nhầm... hoặc cách mình mở gương không đúng."

Cậu hít một hơi sâu, sau đó kéo mạnh khăn tắm xuống.Nhưng hình ảnh trong gương vẫn không thay đổi: "Bạch Uyên" trong đó vẫn giữ nguyên nụ quỷ dị, không đồng bộ với cậu.

"Ờm... ừ, đấy!"Bạch Uyên giật mình, nét mặt nhanh chóng chuyển sang bình thản. Cậu thầm nghĩ:"Chắc là trò công nghệ cao gì đó thôi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...