Ta Một Cái Bệnh [...] – Chương 12

Lưu Bán Tiên hơi khựng lại, mắt thoáng giật mình. "Trúng tà? Ý là sao?"

"Phải… Tôi muốn nhờ ông giúp đỡ. Dạo gần đây, thằng bé có những biểu hiện rất kỳ lạ."

"Chuyện này…" Lưu Bán Tiên lúng túng. Tuy ông nổi tiếng về bói toán và đoán mệnh, đây là lần đầu tiên ông nhận cầu kiểu này.

"Xin ông giúp tôi!" Người phụ nữ gần như van nài.

Lưu Bán Tiên dù đã hành nghề đoán mệnh nhiều năm, mảng "trừ tà" lại là chuyện hoàn toàn khác.

Bình thường, ông chỉ xem tướng tay, đoán vận mệnh hay giải thích mấy chuyện phong thủy đơn giản, chủ yếu dựa trên lý luận sách vở. Còn việc trừ tà, giải bùa … lại liên quan đến thực hành, và nó nằm ngoài khả năng chuyên môn của ông.

Thấy ông chần chừ, người phụ nữ khẩn khoản:

"Xin ông giúp tôi! Nếu giải quyết , tôi sẵn sàng trả năm ngàn đồng."

Nghe đến đây, Lưu Bán Tiên còn chưa kịp phản ứng, Bạch Uyên ngồi bên đã giật mình. Mắt cậu lóe lên tia sáng tham lam khó giấu.

Năm ngàn đồng!

Ở một thành phố nhỏ nơi mức lương trung bình chỉ tầm ba ngàn đồng, năm ngàn là cả một gia tài. Huống chi, những người thực sự giàu có chẳng đời nào đến cầu vượt tìm mấy người bán hàng rong như họ để nhờ cậy.

"Năm ngàn đồng..."

Trong lòng Lưu Bán Tiên khẽ rung . Số tiền này đủ để ông thong thả sống một tháng mà không cần lo nghĩ.

Ông ngẫm một chút rồi chậm rãi :

"Tôi có thể thử, không dám chắc sẽ thành công."

Dù trong lòng hơi lo lắng, Lưu Bán Tiên luôn cẩn trọng trong lời , tránh khoe khoang hoặc hứa hẹn quá mức.

"Nhưng trước tiên, tôi cần biết rõ hình một chút."

"Được, đại sư cứ hỏi." Người phụ nữ trung niên gật đầu lia lịa.

"Chị đã đưa con đi bệnh viện kiểm tra chưa?"

"Rồi, kiểm tra đủ mọi thứ, bác sĩ bảo không có vấn đề gì cả," người phụ nữ đáp. "Họ chỉ thằng bé bị áp lực tâm lý quá lớn, bảo chúng tôi cố gắng trấn an và viên nó."

"Tình trạng này kéo dài bao lâu rồi?"

"Sắp một tuần."

"Triệu chứng cụ thể là gì? Thằng bé có bị thương hay hành tổn thương cho người khác không?"

Lưu Bán Tiên đặt câu hỏi rất cẩn thận, từng bước một đào sâu vào vấn đề.

Sau khoảng mười phút trao đổi, ông gật đầu:

"Được rồi, chị cho tôi địa chỉ nhà, tôi sẽ về chuẩn bị một chút. Ngày mai tôi sẽ tới tận nơi xem xét."

"Thật cảm ơn đại sư! Cảm ơn ông!" Người phụ nữ không ngừng cúi đầu cảm tạ, rồi nhanh chóng rời đi.

Khi bóng dáng người phụ nữ khuất xa, Lưu Bán Tiên quay sang Bạch Uyên.

Cậu cũng đang ông, ánh mắt hai người giao nhau. Không ai gì, chỉ lặng lẽ dò xét đối phương.

Cuối cùng, Lưu Bán Tiên không chịu , bèn lên tiếng trước:

"Tiểu tử, gan cậu cũng không nhỏ. Có muốn tham gia cùng tôi vụ này không?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...