Ta, Linh Thú Bản [...] – Chương 7

"Đây đều là U Linh Thảo sao?

 

"Trông cũng chẳng khác gì cỏ dại, Thiếu Tông chủ quả nhiên lợi ! Không như kẻ khế ước với ta, chẳng có chút tác dụng nào. Mà Thiếu Tông chủ, sao cơ thể ngươi lại đầy máu thế này? Trông đáng sợ quá..."

 

Nghe thấy chuyện mình quan tâm, ta vểnh tai lên nghe.

 

Lâm Tịch chỉ với vài ba câu , giọng không chút gợn sóng:

 

"Tìm một đám U Linh Thảo, xung quanh có vài nhóm người đánh nhau.

 

"Cỏ đều bị ta hái hết, gặp phải vài nhóm chặn đường cướp của.”

 

"Đều bị ta giải quyết, tiện thể cướp luôn cỏ của bọn chúng."

 

Chuyện vốn dĩ quanh co khúc khuỷu, bị hắn kể lại bằng phẳng như nước.

 

Đây chính là người lãnh đạm sao?

 

Lâm Tịch về phía trước: "Lại có người đến."

 

Ta theo hướng hắn.

 

Chỉ thấy cách đó không xa, mười mấy người cùng linh thú nghênh ngang đi tới, tên nam nhân áo tím dẫn đầu, đeo vàng bạc đầy người, trông càng thêm kiêu ngạo.

 

"Ha ha ha, nhiều linh thảo và linh thú như , đợi chúng ta cướp hết, vị trí đầu bảng chẳng phải nằm gọn trong tay sao?"

 

"Ta là Trần Vạn Bình, đại đệ tử thủ tịch Huyền Anh Tông, thiên tài đệ nhất tân nhiệm của Ngự Thú Đại Lục. Ngưỡng mộ đại danh Lâm Tịch ngươi đã lâu, hôm nay đặc biệt đến đây đánh chó rơi xuống nước!”

 

"E là ngươi nằm mơ cũng không ngờ, ta lại theo dõi ngươi đến tận đây, chính là muốn một mẻ hốt gọn! Linh thảo, linh thú, ta đều muốn!"

 

Tên Trần Vạn Bình này ta vừa đã biết là pháo hôi, hắn ta một cách kiêu ngạo và tự tin, quanh một vòng, ánh mắt khóa chặt trên người ta.

 

"Đây chính là con chuột lớn kia phải không?"

 

"Sư huynh, là Pikabala..."

 

"Kệ nó! Giống nhau cả thôi. Tuy trông chẳng ra sao là con duy nhất ở Ngự Thú Đại Lục, chắc cũng có chút thú vị. Nếu Lâm Tịch ngươi chịu giao con Pikabala này ra, ta sẽ cân nhắc tha cho ngươi không phải chết."

 

Trần Vạn Bình nghênh ngang đi đến trước mặt Lâm Tịch, chỉ vào ta .

 

Hắn ta chẳng hề hay biết nguy hiểm đang đến gần.

 

Lâm Tịch chỉ một câu: "Kiếm đến."

 

Thanh kiếm sắc bén kia xé gió mà ra, một chiêu liền chặt đứt ngón tay hắn.

 

Kiếm quá nhanh.

 

Trần Vạn Bình trên mặt vẫn còn đang , ngón tay bị chặt rơi xuống đất, máu mới phun ra.

 

Ta lắc đầu, không nỡ kỹ.

 

Đã bảo rồi, chọc ai không chọc lại đi chọc kiếm tu? Thật sự coi kiếm của hắn là đồ trang trí à?

 

Đám người Trần Vạn Bình đến rầm rộ, đi thê thảm.

 

Trước khi đi, bọn chúng còn phải run rẩy móc ra toàn bộ gia sản vì một câu "Để U Linh Thảo lại" của Lâm Tịch.

 

Ta U Linh Thảo cùng thiên tài địa bảo, pháp khí, linh dược nằm rải rác khắp đất...

 

Cuối cùng cũng hiểu đám cỏ của hắn từ đâu mà có.

 

Kiếm tu - một loại đại sát khí chuyên trị mọi loại bất phục, người cướp của.

 

19

 

Đỗ Vô Hối đống linh thảo dễ dàng có , hắn ta bỗng nhiên nảy ra một kế.

 

"Ta nghĩ một kế hay, không cần dầm mưa dãi nắng, không cần ngày đêm vội vã, còn có thể dễ dàng đoạt giải nhất. Lấy linh thảo mồi nhử, chờ kẻ cướp mắc bẫy, chúng ta lại cướp của chúng!"

 

Ta và Bạch Lộ huynh giơ hai tay tán thành.

 

Ngoài dự liệu của ta, Lâm Tịch xưa nay luôn nghiêm khắc giữ quy củ, cũng gật đầu đồng ý.

 

"Tham lam ắt phải trả giá, ta sẽ không nương tay."

 

Hắn mặt lạnh như băng, tay lại liên tục nhét đồ vào nhẫn trữ vật.

 

Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ.

 

Vì sao Lâm Tịch lại chuyện thả con săn sắt bắt con cá rô thế này, thì ra là nhiễm phải chứng nghèo khó của kiếm tu.

 

Tiểu thuyết quả không lừa ta! Mười kiếm tu thì chín kẻ nghèo, còn lại một kẻ là con nhà tu tiên.

 

Cứ như , chúng ta bắt đầu sống cuộc sống nhàn nhã, chờ người đến cướp.

 

Chiêu này trăm lần trăm thắng.

 

Luôn có kẻ ỷ đông hiếp yếu, muốn cướp U Linh Thảo của bọn ta.

 

Năm người, mười người, thậm chí hai mươi người tạo thành liên minh báo thù...

 

Ngày đó, những kẻ từng bị bọn ta cướp U Linh Thảo đều đến.

 

Bọn chúng phẫn nộ, thề phải báo thù rửa hận.

 

Nhưng sự thật chứng minh, dù có bao nhiêu người đến, cũng chỉ là rau hẹ cho kiếm tu, cắt một nhát là một mớ.

 

Bọn chúng vừa đến, lại dâng thêm cho bọn ta U Linh Thảo.

 

Ngày cuối cùng, nhẫn trữ vật của mọi người đều đầy ắp, không thể nhét thêm nữa.

 

Số U Linh Thảo còn lại, Bạch Lộ huynh cõng trên lưng.

 

Trưởng lão kiểm kê linh thảo, thấy U Linh Thảo chất đầy trên lưng Bạch Lộ huynh, cảm thán : "Nhớ năm xưa, ta hái bốn mươi ba cây U Linh Thảo, trải qua muôn vàn khó khăn, trắc trở, vất vả lắm mới giữ chúng đến cuối cùng, đoạt vị trí đầu bảng năm đó... Ở đây ít nhất cũng phải sáu mươi cây U Linh Thảo, các ngươi chắc chắn là người đứng đầu năm nay, thật là hậu sinh khả úy."

 

"Thật sao? Nếu thêm cả số này thì sao? Có thưởng thêm không?"

 

Đỗ Vô Hối mong đợi hỏi, rồi lấy từ trong nhẫn trữ vật ra từng nắm U Linh Thảo.

 

Dù là trưởng lão từng trải, cũng phải giật mình, run rẩy chỉ vào đống linh thảo chất cao như núi dưới đất, hỏi: "Các… các ngươi đã hái sạch U Linh Thảo trong rừng U Linh sao?”

 

Hết chương

 

Nhóm dịch: Team Qi Qi

 

Edit: Di Ái

 

Beta: Jully

 

Check: Phoebe

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...