Ta, Linh Thú Bản [...] – Chương 6

16

 

Nửa canh giờ trôi qua, nhóm nhổ cỏ của bọn ta vẫn chưa thu hoạch gì.

 

Vấn đề lớn nhất là —— trong mắt bọn ta, cỏ nào cũng giống nhau, căn bản không phân biệt đâu là U Linh Thảo.

 

"Như hiệu suất quá thấp, chi bằng tách ra hành , ta đi tìm linh thú."

 

Lâm Tịch ném ta cho Đỗ Vô Hối, một mình lên đường tìm kiếm linh thú.

 

Đội trưởng vừa đi, hai tên kia liền lộ nguyên hình.

 

Dưới gốc đại thụ, Đỗ Vô Hối và Bạch Lộ huynh nằm ngửa thẳng cẳng.

 

Còn ta thì nằm sấp.

 

Cỏ dưới đất ăn cũng ngon...

 

"Capybara, ngươi thật biết hưởng thụ."

 

"Nhưng chúng ta cứ nằm thế này, điểm tích lũy biết sao?"

 

"Không sao, chúng ta còn Lâm Tịch, cứ dựa vào hắn."

 

Bạch Lộ huynh lải nhải, lẩm bẩm một mình.

 

Ban đầu ta còn đáp lại vài câu gặm cỏ một hồi, ta bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

 

Lúc ta mở mắt ra lần nữa ——

 

Xung quanh toàn là những thứ lông lá kỳ quái.

 

Hơn nữa đám lông lá đó còn đang những chuyện kỳ quái với ta.

 

Một con cừu có cánh húc vào ta.

 

Một con chim mỏ dài mổ đầu ta.

 

Còn có thứ gì đó không biết đang giẫm đạp trên lưng ta...

 

Ta còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ, cho đến khi nghe thấy hai người bên cạnh chuyện.

 

Bạch Lộ huynh: "Capybara, ngươi tỉnh rồi?"

 

Đỗ Vô Hối: "Nếu không tỉnh, bọn ta còn tưởng ngươi chết rồi."

 

Bạch Lộ huynh: "Ngươi xem đám tiểu linh thú ngươi chọc vào kìa."

 

Đỗ Vô Hối: "Chậc chậc, toàn là linh thú con hiếm thấy."

 

17

 

Theo lời Bạch Lộ huynh, mấy con linh thú này là sau khi ta ngủ, chúng tự lại gần.

 

Bạch Lộ huynh muốn đến gần thì bị chúng gầm gừ.

 

Đỗ Vô Hối muốn bế chúng đi thì bị cắn cho một phát.

 

Mấy tiểu linh thú hung dữ này không biết từ đâu tới, chúng nó chỉ thân cận với ta, kẻ khác đừng hòng chạm vào.

 

Tuy chúng bày tỏ sự thân thiết có hơi… mạnh bạo.

 

Khiến mặt ta hơi đau, lưng hơi nặng, lông hơi rụng…

 

Nhưng Capybara bọn ta vốn rất bao dung với thú nhỏ.

 

Ta bất , mặc cho chúng bò lên bò xuống.

 

Cho đến khi đám nhóc lông xù chơi mệt, nằm ngủ lăn quay bên cạnh ta.

 

Thấy , Bạch Lộ huynh và Đỗ Vô Hối lại gần, nhỏ giọng bàn tán.

 

"Mấy con này là linh thú gì? Trông lạ mắt thật."

 

"Chậc, đây là Thần Mộc Linh Dương, thân hòa mộc linh khí, lại còn giúp linh thực sinh trưởng, bao nhiêu Mộc linh Sư mơ ước cũng không … Còn con này, ta từng thấy trong sách, là Thực Lôi Điểu trong truyền thuyết, toàn thân là bảo vật, máu có thể thuốc, lông có thể luyện khí, nếu gặp Thực Lôi Điểu biến dị, mỗi cọng lông đều bán giá trên trời…"

 

Đỗ Vô Hối về linh thú, vẻ mặt hắn ta rạng rỡ hẳn lên, khác hẳn ngày thường lơ là.

 

"Capybara, mấy con này bám ngươi như , có phải ngươi có bí quyết gì thu hút linh thú không?"

 

Ta mặt không đổi sắc.

 

Bí quyết gì chứ.

 

Capybara chúng ta sinh ra đã là bậc thầy giao tiếp.

 

Đây là thiên phú huyết mạch, kẻ khác muốn cũng không .

 

"Ta tự xưng là Bách Hiểu Sinh về linh thú, trên trời dưới đất không có linh thú nào ta không biết. Capybara, ngươi là linh thú đầu tiên ta không sao thấu ."

 

Đỗ Vô Hối lại gần ta, đôi mắt phượng xinh đẹp hơi nheo lại.

 

Ta hắn ta, ngẩn ngơ.

 

Trong mắt hắn ta có một con Capybara, đầu vuông vuông, mắt nhỏ nhỏ, mũi to to, thân tròn tròn, chân ngắn ngắn, vẻ mặt ngây ngây…

 

Đáng quá, ta ta đến mê mẩn.

 

Đỗ Vô Hối khẽ : "Capybara nhỏ, ta lâu như , phải trả giá chứ, để ta nghiên cứu ngươi một chút."

 

A?

 

Ta chớp mắt.

 

Ta hắn ta lúc nào?

 

"Không gì là đồng ý rồi nhé."

 

Đỗ Vô Hối đắc ý, đưa tay xách ta lên, cho đến khi một giọng lạnh lùng quen thuộc vang lên.

 

"Thả linh thú của ta ra."

 

18

 

Lâm Tịch đã trở về.

 

Hắn mang về một nắm lớn linh thảo, và một thân đầy máu.

 

Y phục đen của hắn nhuộm thành màu nâu đỏ, ống tay áo ướt sũng, nhỏ máu không biết của kẻ nào, tựa như Ngọc Diện Tu La, đạp máu mà đến.

 

Đỗ Vô Hối sợ run người, vội vàng thả ta xuống đất.

 

Đầu tiên hắn ta xòa: "Chỉ là chút thôi."

 

Rồi lại giả vờ quan tâm: "Lâm Tịch tiểu sư điệt... Ngươi sao ? Sao người đầy máu thế này?"

 

Lâm Tịch không để ý đến hắn ta, mà lạnh mặt đi đến trước mặt ta.

 

Ta kéo ống quần hắn, hỏi: "Đau không?"

 

Hắn ngồi xổm xuống ta, lạnh nhạt: "Không phải máu của ta."

 

Ồ...

 

Rõ ràng ngày thường hắn luôn để bộ mặt thối ta lại cảm thấy giờ phút này hắn rất khó chịu.

 

Lâm Tịch móc từ trong ngực ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, lau những chỗ ta vừa bị ôm, thuận miệng hỏi: "Những tiểu linh thú này từ đâu ra?"

 

Hắn cứ chằm chằm vào ta, ta suýt nữa thì nghĩ hắn không thấy những tiểu linh thú này.

 

Cuối cùng vẫn là Bạch Lộ huynh vô cảm lên tiếng, thao thao bất tuyệt, kể lể nguồn gốc của đám tiểu linh thú.

 

Rồi lại bay đến bên đống cỏ kia, tò mò hỏi:

 

Hết chương

 

Nhóm dịch: Team Qi Qi

 

Edit: Di Ái

 

Beta: Jully

 

Check: Phoebe

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...