Ta tóm tắt đơn giản: “Ta theo đuổi hắn.”
Ngũ hoàng tử cảm thán: “Tạ Cẩn đã cái chuyện nghiệt ngã gì mà ngươi lại muốn trả thù hắn!”
Ta: "...Ngươi có thấy cái hồ kia không?"
Ngũ hoàng tử mờ mịt : “Nhìn thấy a, mấy con cá này là ta từ cung hoàng hậu trộm từng con từng con ra đấy."
Ta hoà ái : “Vậy ngươi đi xuống chuyện với đám cá này đi”.
Ngũ hoàng tử: "?"
32.
Ngũ hoàng tử mặt xanh mét, hắn vắt óc suy nghĩ cách phản bác ta, đột nhiên có hai tay đặt lên vai hắn, Ngũ hoàng tử quay đầu kháy: “Ngươi là cái chức vị gì mà cũng dám đặt tay lên vai bổn hoàng tử..."
Đứng sau ngũ hoàng tử không ai khác chính là tân trạng nguyên Tạ Cẩn, hắn nghiêng đầu vượt qua Ngũ hoàng tử về phía ta, đem ta đến chột dạ một hồi.
Ta không biết hắn thực sự là Tạ Cẩn hay chỉ cờ có khuôn mặt giống với người cũ Tạ Cẩn của ta, ta định giả vờ như cái gì cũng không biết, rồi đột nhiên Tạ Cẩn với ngũ hoàng tử: “Là tiền phụ của ngươi.”
Ta:"……"
Ta mặt vô cảm nghĩ, mả cha nó, ngoài hắn ra thì còn ai vào đây nữa.
Sao đến tận cổ đại rồi mà Tả Cẩn vẫn như âm hồn không tan thế??
33.
Ngũ hoàng tử: "?"
Tạ Cẩn ngước đầu ta: “Khương Loan, lâu rồi không gặp.”
Ta sững người một lúc: "... lâu rồi không gặp."
Đúng là lâu rồi không gặp.
Kiếp trước sau khi ta chết thì xuyên không đến cổ đại, tính đến bây giờ cũng đã mười tám năm rồi.
34.
Ta và Tạ Cẩn qua mạng mười năm.
Khi ta ở tiểu học có addfriend Tạ Cẩn, lúc đó hắn là một học sinh tiểu học bình thường, còn ta, là học sinh tiểu học cao quý của nhất đại gia tộc táng ái.
Ta ý đồ thuyết phục hắn gia nhập gia tộc táng ái của chúng ta, vì gia tộc tạo ra một ngày mai tốt đẹp hơn, Tạ Cẩn thà chết cũng không vào, còn ép ta rời khỏi gia tộc táng ái, rửa tay trong chậu vàng, lần nữa người.
Chúng ta ù ù cạc cạc bắt đầu thân thuộc, hầu như mỗi ngày đều trò chuyện, tuy rằng phần lớn thời gian là ta hắn nghe.
Ta ở đời thực không có nhiều bè, trong tim ta hắn là người thân nhất nhất nhất nhất.
Nhưng chúng ta vẫn giữ nguyên quy luật, sống không xuất hiện, chết không gặp mặt, không voice chat, không gửi ảnh.
Sau này khi lên đại học gặp một soái ca lạnh lùng, ta thấy kinh hỉ, phát điên với Tạ Cẩn rằng muốn theo đuổi người ta.
Tạ Cẩn có thể theo đuổi.
Lúc đó ta không biết hắn có ý gì, chỉ cho rằng hắn đang khích lệ ta, cho nên ta lần đầu tiên bước ra khỏi đại học - lần đầu tiên chủ theo đuổi một chàng trai.
Bạn cùng phòng với ta thằng cha đẹp trai này thường không hay để ý người khác lại khó tiếp , bảo ta lúc theo đuổi đừng quá chân thành, mất công đau lòng.
Ta không tim không phổi : “Không sao cả, ta chỉ thích mặt hắn.”
Ta lấy WeChat của soái ca, lúc thêm wechat ta trầm tư suy nghĩ cũng không nghĩ ra lời mở đầu nào, cho nên ta trịnh trọng gõ bốn chữ: "cpdd"
Soái ca:"……"
Bạn cùng phòng bên cạnh thở dài rằng soái ca nhất định sẽ xóa ta.
Nhưng soái ca vẫn rộng lượng để ta sống trong danh sách của hắn.
Lúc đầu để hình thành tính cách chăm chỉ, lúc 5 giờ sáng liền bật dậy gửi tin nhắn cho soái ca: "Chào buổi sáng/hoa hồng"
Ta chỉ trụ ba ngày...
Ngày thứ tư ta ngủ một phát đến ba giờ chiều, vừa điện thoại thì phát hiện soái ca gửi cho ta một tin nhắn “?” vào lúc mười hai giờ trưa.
Ta mơ mơ hồ hồ chỉ mất một tháng để theo đuổi người ta.
Bạn cùng phòng tuyên bố muốn chặt ta thành tám mảnh, còn ta bắt đầu khoe khoang với Tạ Cẩn: "Ta có đối tượng rồi, không muốn chuyện với những người không có đối tượng nữa."
Tạ Cẩn: "..."
Nhưng không lâu sau ta phát hiện ra, soái ca chính là tên choá Tạ Cẩn.
Và hắn từ lâu đã biết ta chính là Khương Loan, người đã quen hắn mười năm.
Ta không hỏi Tạ Cẩn vì sao không cho ta biết, chỉ nhanh chóng gửi cho hắn một tin nhắn: “Giới tính không giống nhau, sao có thể ở bên nhau?”
Sau đó xóa tất cả thông tin liên lạc và lịch sử trò chuyện với Tạ Cẩn.
35.
Tạ Cẩn nắm lấy ta: "A Loan, ta xin lỗi."
Ngũ hoàng tử không thèm so bì chuyện bị Tạ Cẩn chiếm tiện nghi nữa, hắn hận không thể đem tai tháo ra rồi dán lên người ta để nghe lén: “Chuyện gì, chuyện gì, ngươi nhanh a.”
Ta: "À, ngươi chẳng việc gì phải xin lỗi ta cả."
Thực sự đã lâu như , ta sớm đã không còn nhớ cảm lúc đó là gì, khi lần nữa thấy Tạ Cẩn, ta chỉ cảm thấy xấu hổ.
Tạ Cẩn hỏi ta: “Có thể cho ta một cơ hội giải thích không?”
Ta đổi chủ đề: “Ngươi đến đây chỉ để tìm ta thôi à? Còn có chuyện khác không?”
Tạ Cẩn trầm mặc một lát: “Bệ hạ sai ta đi tìm tam hoàng tử.”
Tam hoàng tử còn đang buồn bực vì ta hỏng bút than, đứng bên bờ ao ném sỏi như muốn ném chết cá, nghe thì ngẩng đầu lên: “Tìm ta?”
Tạ Cẩn ậm ừ: “Bệ hạ muốn ta hỏi người có vừa ý nữ tử nào không.”
Tam hoàng tử ta, ánh mắt quen thuộc khiến lòng ta rung lên hồi chuông cảnh báo.
Quả nhiên không sai, Tam hoàng tử do dự một lát rồi : "Ta... ta... , thì Khương Loan đi."
Ta:"……"
Lại nữa!
Ai đến quản bọn họ đi...!
Tạ Cẩn còn chưa kịp chuyện, Ngũ hoàng tử đã vội vàng trả lời: "Năm mươi lượng! A Loan! Năm mươi lượng!"
Ta:"?"
Ngũ hoàng tử xé ruột xé gan: "A Loan ngươi không thể bên trọng bên khinh! Đây là lời ngươi đã trước mặt người cũ, hắn phải thêm năm mươi lượng!"
Bạn thấy sao?