Ta Là Kinh Thành [...] – Chương 5

21.

Hoàng thượng vừa vừa bắt đầu ngang dọc: "... Tam hoàng tử đâu?"

Một giọng nghèn nghẹt từ trong góc truyền đến: “Nhi thần đây.”

Hoàng thượng: "..."

Hoàng thượng: "Ngươi chết dí ở trong cái xó xỉnh đấy gì. . . "

Lúc này chúng ta mới thấy rõ ràng bộ dáng của tam hoàng tử.

Làn da hắn nhợt nhạt, dáng người vừa phải, tóc mái còn che mất một bên mắt.

Ta:"……!"

Có mùi gì nồng thế nhể, không chắc lắm, để xem xem.

Hoàng thượng: "..."

Hoàng thượng chọn kết thúc chủ đề, bắt đầu lại: “Các ngươi đã thấy tân trạng nguyên lang đăng khoa năm nay chưa?”

Vừa dứt lời, một bóng người từ bên ngoài điện đi tới.

Người đó hướng hoàng thượng hành lễ: "Vi thần gặp qua bệ hạ, vi thần đến muộn một chút, xin bệ hạ thứ tội."

Hắn mặc một bộ quan phục màu đỏ, tôn lên nước da trắng nõn, lạnh lùng đứng đó, góc nghiêng rất tuấn tú.

Không ít người đến ngây người, bao gồm cả ta, dư quang ta lướt qua liền thấy hai mắt của Tam công chúa sáng lấp lánh như cái đèn ô tô.

Ta ngẩng đầu định kỹ khuôn mặt của trạng nguyên lang thì thấy trạng nguyên lang cũng về phía ta.

Ta:"……"

Ta vừa nhặt nãi cao*lăn từ trên mặt đất lên.

*nãi cao là bánh sữa

Ta mặt cứng đờ: Mả cha nó, đây không phải người cũ kiếp trước của ta sao?

22.

Trạng nguyên lang chỉ liếc một cái rồi thu mắt lại.

Đích tỷ một bên không chớp mắt, một bên ghét bỏ ta, : “Lớn rồi mà có cái nãi cao cũng không cầm nổi.”

Hoàng thượng cùng trạng nguyên lang trò chuyện vui vẻ, còn đem hắn giới thiệu với các đại thần khác, nhất thời mọi người đều quên mất chuyện tờ giấy nhỏ vừa rồi.

Ta thấy ngũ hoàng tử thở dài nhẹ nhõm ngồi phịch xuống bàn như cá chết, tam công chúa nghẹt thở đến phát hoảng, liều mạng thêm nước.

Thái tử và nhị hoàng tử không biết chụm lại cái gì, còn tam hoàng tử vẫn như cũ dùng bút vẽ vòng tròn.

Ta nhân lúc không ai để ý, cướp luôn đĩa nải cao còn thừa, với đích tỷ: “Tỷ, ta đi cho cá ăn”.

Đích tỷ: "?"

Đích tỷ: " Muội cầm cái gì rồi?"

Ta trợn mắt dối: “Thức ăn cho cá”.

Không đợi đích tỷ phản ứng ta đã kéo Tả Diệp một đường chạy đến tận ao trong hoa viên mới dừng lại.

Ta đứng bên bờ hồ trầm mặc cho cá ăn.

Tả Diệp bên cạnh nhiều lần muốn lại thôi, cuối cùng thật sự không nhịn : "Tiểu thư, mạng của cá cũng là mạng."

Ta:"……"

Ta đứng bên bờ hồ cay nghiệt cho cá ăn.

23.

Không lâu sau tam công chúa đến tìm ta, kéo ta không buông : "A Loan! Trạng nguyên lang Tạ Cẩn kia!"

Tam công chúa hưng phấn : “Thành thân, ta muốn cùng hắn thành thân!”

Ta:"……"

Một kẻ não tàn dạy mãi không sửa.

Tam công chúa đang bên cạnh ta lải nhải, bỗng thấy cá trong hồ trắng bệch nổi lềnh bềnh thì đột nhiên dừng lại: “…A Loan, ngươi hạ độc à?”

Ta hồi thần, mấy con cá bị chính mình , thất kinh: “Cá này không dung nạp lactose* à?”

*lactose là đạm sữa

24.

Ta và tam công chúa đều nghĩ xong nơi chôn cá và khắc chữ gì lên bia mộ rồi, chúng nó đột nhiên lắc lắc cái đuôi rồi sống lại.

Ta và tam công chúa ngồi xổm bên hồ hồi lâu, cuối cùng đi đến kết luận: “Diễn kịch.”

Ta: "Diễn còn thật hơn cả ngươi vừa nãy."

Tam công chúa: “…”

25

Ta cầm nải cao do dự không bẻ, Tạ Cẩn này rốt cuộc có phải là Tạ Cẩn kiếp trước hay không.

Ta hít một hơi thật sâu, choàng tay qua vai Tam công chúa: “Nếu như, ta là nếu như, ngươi chủ chia tay người cũ vì một lý do rất hoang đường, sau đó nhiều năm sau gặp lại hắn, ngươi sẽ gì.”

Tam công chúa thận trọng hỏi: “Hoang đường thế nào?”

Ta suy nghĩ một lúc: “Giới tính không giống nhau, sao có thể ở bên nhau?”

Tam công chúa: “…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...