Ta thấy chiêu này không hiệu quả, liền xúi giục Lệ phi bán thảm: “Chiếu theo lời con mà ”.
Lệ phi đổi giọng nhẹ nhàng ôm lấy tam công chúa không buông, nàng ấy nửa ngày mới thở dài : "Con ta lớn rồi, bận... bận hơn chút cũng tốt."
Ta thầm , chiêu này vừa ra, còn ai không phục?
Không ngờ tam công chúa sửng sốt một chốc rồi bắt đầu khóc bên cạnh Lệ Phi:" Hu hu hu mẫu phi, mấy ngày không gặp sao người lại thay đổi rồi? Là bị người ta bắt cóc sao?"
Lệ phi: "..."
Lệ phi bình tĩnh : “Cút về cung của con đi, Trần Mai Côi.”
52.
Cuối cùng tam công chúa đã có thể chia tay với thợ trồng hoa, là nhờ có thái tử.
Thợ trồng hoa ái muội với một nương khác bị thái tử bắt gặp, rồi thái tử đi tìm bằng chứng giao cho tam công chúa.
Tam công chúa khóc muốn sập cả trời: “Sao hắn có thể đối với ta như !”
Mấy vị quan lớn không khuyên , liền chằm chằm vào ta, mong ta có thể chỉ điểm một chút.
Ta:"……"
Ta đành phải quay lại nghề cũ: “Ta không phải chuyên gia của phương diện này ta vẫn muốn cùng ngươi phân tích lợi . Ta nghĩ chia tay là lợi, chuyện này đối với ai cũng đều tốt, nhất là chúng ta, nếu ngươi cảm thấy có gì không đúng thì cũng không liên quan đến chúng ta, như ta đã ngay từ đầu, ta không phải là chuyên gia trong phương diện này."
Tam công chúa: “…”
Tam công chúa bị ta dọa ngơ, có chút chần chừ: "Hình như... cũng có chút đạo lý?"
Ngũ hoàng tử thấp giọng hỏi ta: “Trước đây ngươi gì thế?”
Ta cũng nhỏ giọng đáp lại: “Lừa đảo”.
Ngũ hoàng tử: "..."
53.
Chúng ta từng người từng người lục lại chuyện cũ, ngồi trong bao sương* trầm tư.
*bao sương là Khán đài giành riêng trong rạp hát, hí viện.
Ta khẽ thở dài: “Rất thích cảm giác ai cũng không sống nổi.”
Tam công chúa chật vật đứng dậy, ý đồ muốn kéo người xuống nước: "...Nhị ca? Nhị ca, qua thư của huynh...ưm ưm ưm!"
Nhị hoàng tử nhanh chóng lấy tay bịt miệng tam công chúa: “Trần Mai Côi, ít tung tin vịt lại.”
Ngũ hoàng tử: "Nhị ca, huynh đừng giấu diếm! Để Tây Tây ! Dù sao năm người chúng ta cũng không có ai tốt đẹp."
Chúng ta chỉ biết rằng nhị hoàng tử thường xuyên trao đổi thư từ với một tiểu thư khuê các, hai người dịu dàng thầm sinh cảm, bỗng một ngày họ không còn liên lạc nữa.
Nhị hoàng tử chưa từng lý do tại sao, chúng ta cũng không cố ý hỏi, chỉ coi là cãi nhau.
Lúc này tam công chúa đã nhắc đến, ta liền kéo tam công vào lòng bảo hộ, phái ngũ hoàng tử đi đánh nhau với nhị hoàng tử: “Tây Tây, ngươi !”
Tam công chúa vò đầu: “Thật ra cũng không có gì đâu..…chỉ là qua thư của nhị ca là nam nhân.”
Tam công chúa suy nghĩ một chút rồi thêm: “Là nam nhân cao chín thước.”
Nhị hoàng tử: "..."
54.
Sắp hỏng mất, đến nỗi lương tâm ẩn ẩn đau nhức.
55.
Nhị hoàng tử sắc mặt dữ tợn: "Thái tử đâu? Nhất cung ngươi oanh ca yến hót!"
Thái tử liên tục phủ nhận: “Ta có quen ai đâu, ngươi ít lung tung lại”.
Nhị hoàng tử lớn tiếng gọi ta: "A Loan, A Loan, ngươi tin không?"
Thái tử: "?"
Trên khuôn mặt trắng như tuyết của thái tử hiện lên một mảnh đỏ hồng: “Ngươi im đi.”
Ta đang cùng ngũ hoàng tử cãi vã, vạch trần vết sẹo của nhau, nghe liền ngẩng đầu lên : "Hả? Tin tin tin."
Thái tử: "...Ta thực sự không biết bọn họ..."
Ta tường thuật lại: “Được , ta biết, ta cũng không quen biết bọn họ.”
Thái tử: "..."
Bạn thấy sao?