Cây Cửu Thiên Tinh Phiến mà Lộ Minh đưa cho quả thật hữu dụng, nó tiêu tốn quá nhiều linh lực.
Nếu ta vung thêm vài lần nữa, chắc chắn sẽ kiệt sức mà ngất đi.
Các trưởng lão ở điện cùng với Linh Bạch sư tôn khi thấy pháp khí trong tay ta đều tỏ ra ngạc nhiên, dường như pháp khí này có nguồn gốc đặc biệt.
Tô Lạc gầm lên giận dữ: “Tên phế vật đó lại có bảo vật lợi như !”
“Chiến thắng thuộc về Tuyết Mạc!” Trưởng lão tuyên bố.
“Người chiến thắng trận đấu hôm nay sẽ nhận một viên Linh Huệ Đan, có thể tăng cường trí tuệ cho người tu tiên, giúp họ nâng cao khả năng ngộ đạo và tốc độ tu luyện.
Đây là loại đan dược vô cùng quý giá.”
Đan dược luôn có vai trò vô cùng quan trọng trong giới tu tiên. Một viên đan dược tốt có thể đáng giá cả ngàn vàng, khó mà tìm thấy.
Tô Lạc tham gia trận đấu này không chỉ để nhục ta, mà còn để tranh giành viên đan dược.
Giờ nàng ta đã thua, không chỉ mất mặt mà còn không lấy đan dược, tất nhiên không muốn ta có nó.
Khi trưởng lão định trao đan dược cho ta, Tô Lạc bỗng khóc lóc:
“Trận đấu này vốn không công bằng.
Sư tỷ từ lâu đã là thiên tài của tông môn, lại có pháp khí lợi như trợ giúp, rõ ràng là gian lận.
Nếu sư tôn Lộ Minh đồng ý chia cho ta một pháp khí vừa tay, chắc chắn ta sẽ không thua.”
Yêu cầu vô lý như lập tức bị trưởng lão trọng tài từ chối thẳng thừng:
“Người tu tiên mà suốt ngày khóc lóc, nếu ai cũng như ngươi, dùng nước mắt để lý do, thì giới tu tiên còn ra thể thống gì?”
Tô Lạc lập tức ngậm miệng, mặt mày xấu hổ, không biết chui vào đâu cho đỡ nhục.
Lộ Minh chạy đến lau mồ hôi cho ta:
“Yêu đồ, khổ cực cho ngươi rồi. Về nhà bảo tiểu thụ món thịt kho tàu mà ngươi thích nhất.
Trời xanh có mắt, cho vi sư một đệ tử thông minh, đáng như ngươi, vi sư cảm thấy thật mãn nguyện.
Ta đã rồi mà, cây quạt này rất hợp với khí chất của ngươi, không uổng công ta chọn lựa bấy lâu.”
Cây Cửu Thiên Tinh Phiến này quả thực là một pháp khí hiếm có. Xem ra cái túi rách của Lộ Minh thật sự chứa đầy bảo vật.
Ánh mắt ta bất chợt gặp ánh của Linh Bạch ngồi trên đài. Ánh mắt ông ta lúc này có chút sắc bén, lần đầu tiên ta thấy trong mắt ông ta có điều gì khác ngoài sự lạnh lùng.
Linh Bạch dường như không còn như trước. Đôi mắt ông ta giờ đã có cảm .
Là ta đang tưởng tượng sao? Vừa rồi trong ánh mắt ông ta có sự… ghen tỵ?
Một tháng sau cuộc khảo hạch, số người trong tông môn mất linh lực càng ngày càng nhiều.
Các trưởng lão đồng lòng cho rằng có thú đã lẻn vào tông môn, và đã phái người đi điều tra.
Nhưng dù điều tra kỹ lưỡng, vẫn không thu manh mối nào.
Việc này không thể công khai rộng rãi, bởi nếu các tông môn khác biết rằng chiến lực của chúng ta đang suy giảm, chắc chắn sẽ thừa cơ tấn công, cướp lấy địa vị của tông môn.
Ta hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự việc, vẫn không dám tiết lộ sự thật về Tô Lạc với các trưởng lão.
Bởi nếu không có bằng chứng xác thực, Tô Lạc với bản tính ích kỷ, có thể sẽ vì bảo toàn mạng sống mà tiết lộ bí mật của tông môn ra ngoài, thêm rắc rối.
Tình hình đã đến mức này, ta chỉ còn cách cố gắng luyện tập điều khiển Cửu Thiên Tinh Phiến.
Đột nhiên, có tiếng kêu vang lên:
“Tuyết Mạc, không ổn rồi! Lộ Minh sư tôn bị Tô Lạc bắt đi rồi!”
Tô Lạc hẳn đang rất nóng lòng.
“Phượng Hoàng! Đó là món pháp khí mà ta đã khổ cực lấy từ Phượng Hoàng Lửa, còn tốn công đúc thành pháp khí.
Ngươi dám đưa nó cho Tuyết Mạc, cái đồ tiện nhân kia!
Nói thật đi, trong cái túi rách của ngươi còn chứa những bảo vật gì nữa?”
“Ngươi còn bảo vật gì nữa? Nếu không ra, ta ơi sẽ hút cạn linh lực của ngươi, biến ngươi thành phế nhân!”
Ta nấp ở chỗ kín chuẩn bị đánh lén, không ngờ bị một luồng khí mạnh mẽ hất văng ra.
Sức mạnh thuần hậu này chỉ có thể là của Linh Bạch.
Một ngụm máu phun ra từ miệng ta, lượng máu chảy ra, chắc ta đã bị nội thương.
Ta lạnh lùng : “Linh Bạch sư tôn chẳng phải luôn tỏ ra thương chúng sinh sao? Sao lại có thể chuyện hèn hạ như đánh lén đệ tử trong tông môn?”
“À, ta quên mất, Tô Lạc còn dám bắt cóc sư tôn của tông môn, đúng là thượng bất chính, hạ tất loạn.”
Lộ Minh ở bên cạnh nhỏ giọng: “Yêu đồ, đừng kích ông ta nữa. Ngươi không thấy sao? Ông ta đã tẩu hỏa nhập ma rồi.”
Nghe lời nhắc của Lộ Minh, ta mới nhận ra.
Cả người Linh Bạch tỏa ra hắc khí, mắt ông ta đỏ ngầu, và trên cổ có những hoa văn đen tối đáng sợ.
Khí chất tiên phong đạo cốt ngày nào giờ đã biến thành sát khí cuồn cuộn.
Ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi: “Người không sớm hơn!”
Ta và Lộ Minh đứng quay lưng lại với nhau, rõ ràng là một cặp thầy trò đồng sinh cộng tử.
“Yêu đồ, lát nữa vi sư sẽ chạy trước, ngươi ở lại cản đường, không?”
“Cái gì cơ? Con ở người đi?” Ta chưa kịp gì thì Linh Bạch đã dùng linh lực kéo ta lại gần.
Đôi mắt đỏ ngầu của ông ta, không còn là ánh mắt của người xưa nữa: “Tại sao sau khi trọng sinh, ngươi không chọn ta? Tuyết Mạc, ngươi đã thất vọng về ta rồi sao?”
“Ngày hôm đó, ta thấy Lộ Minh lau mồ hôi cho ngươi, lần đầu tiên ta biết thế nào là ghen tuông.”
“Kiếp trước ta đã phụ ngươi, kiếp này ta không tu đạo nữa, ta không quan tâm đến lễ nghĩa thầy trò.”
“Ta chỉ muốn bên ngươi trọn đời. Gọi ta là Linh Bạch, Tuyết Mạc.”
Tô Lạc vừa sốc vừa không cam tâm, hét lên:
“Sư tôn, ngài thích nàng ta? Nàng ta kiếp trước là đệ tử của ngài, dù kiếp này không phải, thì hai người cũng không thể ở bên nhau!”
Tô Lạc liếc ta với ánh mắt độc ác: “Tuyết Mạc, tại sao ngươi luôn mạnh hơn ta? Ngươi đáng lẽ phải chết!”
Trước khi để nàng ta kịp ra tay, Linh Bạch chỉ phất tay đã đánh bay Tô Lạc, khiến nàng ta đập vào vách núi gần đó.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ linh lực của Tô Lạc đã bị Linh Bạch hút sạch. Không còn linh căn tu tiên, Tô Lạc chắc chắn sẽ chết.
Linh Bạch đã hấp thu linh lực của bao người để sống, giờ lại kết thúc đời mình bằng cách tương tự.
Không biết lúc chết, Tô Lạc có hối hận về những gì nàng ta đã sau khi trọng sinh không?
Linh Bạch lạnh lùng nàng ta chết, giọng điệu hờ hững:
“Chuyện của ta và Tuyết Mạc không đến lượt ngươi can thiệp.”
Lời tỏ của Linh Bạch không khiến ta mềm lòng.
Ta châm biếm:
“Sư tôn vì ta mà tẩu hỏa nhập ma, thậm chí cả Tô Lạc. Đệ tử thật là cảm kích.
Nhưng không có ta, ngài cũng sẽ hút linh lực của Tô Lạc rồi nàng ta, giống như kiếp trước ngài đã hút linh lực của ta .
Nếu không phải ta còn nhớ rõ, thì ta suýt nữa đã tin lời ngài rồi.”
“Ngài muốn hút cạn linh lực của ta, sao không sớm đi? Cần gì phải giả vờ như thế này.”
Bạn thấy sao?