Ta là vai phản diện xinh đẹp trong một bộ phim cổ trang, thường cậy mạnh hiếp yếu mà áp đảo nữ chính.
Bỗng một ngày ta lại nghe tiếng lòng của nam chính: “Nàng ấy dù có hơi ác độc, thật sự rất đẹp.”
“Hệ thống, ta không thể ở bên nàng sao?”
Hệ thống : “Nàng không phải là người tốt, ở bên nàng ngươi sẽ mất mạng.”
Ta tát một cái lên mặt nam chính: “Ai cho ngươi lá gan mà dám mắng bổn nương?”
Nam chính bị ta đánh đến mắt nổ đom đóm, hắn che mặt quay lại ta, không hiểu sao trong mắt lại toát ra vẻ đầy mê mẩn.
Hệ thống chậc chậc: “Cô nương ơi, đừng đánh hắn nữa, đánh hắn sướng!”
“Hắn càng hơn đấy!”
1
Ta là con út của giáo chủ Ma giáo.
Ác độc, ngạo mạn, kiêu ngạo là những nhãn dán đặc trưng đặc quyền của ta.
Cha ta, lão già đó, cầm đầu phái Ma Giáo đang ở thời kỳ đỉnh cao, nay lại muốn nghỉ hưu nhường ngôi cho ta.
Vì , ông đẩy ta xuống núi rèn luyện.
Lần đầu vào giang hồ, ta vô xông vào buổi chọn chồng cho tiểu sư muội tại một môn phái chính đạo.
Nếu ai có thể rút thanh kiếm Lưu Tinh trên đài, người đó sẽ là định mệnh của tiểu sư muội.
Một thiếu niên áo đỏ ngậm cỏ đuôi chó, gương mặt tuấn tú, cũng bị đám đông chen lấn mà đẩy vào.
Ta vốn không định để ý đến hắn, hắn lại giẫm lên chân ta.
Ta rút roi đeo bên hông ra, định dạy cho thiếu niên vô lễ này một bài học.
Khi ánh mắt ta chạm vào hắn, ta nghe thấy một âm thanh lạ, một âm thanh chưa từng nghe thấy trước đây.
“Thiếu nữ đeo khăn che mặt trên lầu chính là tiểu sư muội, nữ chính trong phim này.”
“Chọn chồng bằng cách rút kiếm, những người khác đều là vai phụ, chỉ có ngươi mới rút thanh kiếm Lưu Tinh.”
“Chờ các cao thủ khác rút xong rồi ngươi lên, như ngươi sẽ nên ấn tượng đặc sắc khó phai trong lòng nữ chính kia.”
“Tối nay nữ chính sẽ cùng ngươi phòng.”
Âm thanh lạ bỗng nhiên hét lên: “Không ổn!”
“Người cầm roi bên cạnh, chuẩn bị đánh ngươi chính là phản diện ác độc trong phim này.”
“Trước giai đoạn đầu nàng rất ghét ngươi, giai đoạn sau ngươi cứu nàng, nàng mới ngươi.”
“Ngươi mau chạy đi gọi người đến bảo vệ ngươi, nàng có thể đánh chết ngươi luôn đấy.”
“Nàng không chỉ ác độc mà còn người không chớp mắt nữa .”
“Ôi trời, nàng đẹp quá.”
Ta kinh ngạc mở to mắt, thiếu niên trước mặt ta đây rõ ràng không gì, ta lại nghe tiếng lòng của hắn.
“Đây chính là dáng vẻ của thê tử trong mơ của ta.”
“Ta muốn ôm nàng quá đi.”
Ta nghi ngờ, từ từ hạ roi xuống, quan sát thiếu niên trước mặt.
Ta lại gãi tai, ghé sát vào hắn, muốn biết có phải vừa nãy mình nghe nhầm rồi không?
Chỉ nghe âm thanh lạ lại nhắc hắn: “Trương Vân Phàm, đừng để sắc đẹp mờ mắt! Nàng chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp hiền dịu lừa người mà thôi , nàng thật sự rất xấu xa, ngươi tin ta, ta là hệ thống của ngươi mà.”
Đám đông xô đẩy, ta vô bị đẩy vào lòng Trương Vân Phàm.
Hắn phớt lờ lời của hệ thống, tai đỏ bừng, mặt mày mê mẩn ôm chặt ta: “Hệ thống à, ta nghĩ ta đã nàng từ cái đầu tiên rồi.”
2
“Thê tử của ta eo mềm quá.”
Hệ thống giận dữ mắng hắn: “Lau máu mũi đi! Ta chịu thua ngươi rồi, cái tên trâu bò này.”
Ta hoàn hồn, đẩy hắn ra, tát mạnh vào mặt hắn: “Tên háo sắc này, ngươi dám lợi dụng mà sàm sỡ bổn nương?”
Hệ thống : “Ngươi thấy chưa, ta đã nàng ác độc mà ngươi còn không tin.”
Trương Vân Phàm : “ Thê tử mắng đúng lắm, lần đầu gặp mặt ta đã ôm nàng, thật là đường đột,nàng đánh là phải.”
“Hì hì.”
Hệ thống thực sự không biết gì: “Ngươi thật là đầu óc chỉ biết đến đương, mau tỉnh lại đi, nàng chỉ là phản diện độc ác không từ thủ đoạn mà thôi.”
Ta lại tát mạnh vào mặt Trương Vân Phàm: “Ai lại dám mắng bổn nương đấy?”
3
Trương Vân Phàm ta đến ngẩn ngơ.
Hắn che mặt bị ta đánh đến sưng đỏ, ánh mắt dịu dàng ta, trong lòng : ” Không biết tay của thê tử có bị đau không?”
“Ta muốn thổi cho nàng đỡ đau.”
“Hệ thống à, trước đây ta không tin vào sét đánh, giờ có lẽ ta tin rồi.”
“Ta nhất định phải theo đuổi nàng.”
Hệ thống tạt cho hắn một gáo nước lạnh: “Nàng chỉ là phản diện chuyên đối đầu với nữ chính mà thôi.”
“Kết cục của nàng rất thảm, ngươi mà không đáp lại, vì mà sinh hận, cuối cùng bị chính đạo tiêu diệt, chết không toàn thây.”
Trương Vân Phàm : “Có ta ở đây, kết cục của nàng sẽ không thảm như nữa.”
“Ta nàng, nàng chính là nữ chính.”
Hệ thống lạnh: “Ngươi không muốn mặt nữ chính rồi hãy quyết định sao?”
Ta cũng tò mò.
Thiếu niên này là ta từ cái đầu tiên, liệu khi thấy nữ chính có thay lòng đổi dạ không?
Ta đẩy hắn lên đài rút kiếm.
Đồng thời, ta cũng muốn chứng thực một điều – cuộc trò chuyện của họ là thật hay giả?
Thiếu niên này thực sự có thể rút thanh kiếm Lưu Tinh sao?
Thanh kiếm này là thần kiếm của Côn Luân.
Nhiều cao thủ giang hồ đều không rút , hắn trông như một tên tay không cầm nổi tấc sắt, yếu ớt không có nội lực, thật sự có thể rút ra thần kiếm?
Nếu hắn thực sự có thể rút ra, thì chứng tỏ cuộc trò chuyện của họ là thật.
Ta đứng dưới đài, Trương Vân Phàm ngẩng đầu: “Nếu ngươi có thể rút thanh kiếm Lưu Tinh, hôm nay bổn nương sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Mọi người Trương Vân Phàm đang đứng trên đài mà nhạo: “Nếu hắn có thể rút ra, ta sẽ lộn ngược đầu xuống đất ăn phân cho các ngươi xem.”
“Đây là thần kiếm, có thần thức, tự biết nhận chủ.”
“Hắn là ai , trong bảng xếp hạng cao thủ giang hồ không có tên hắn, kẻ vô danh tiểu tốt từ xó nào chui ra cũng dám đến rút thần kiếm.”
“Thật nực !”
Trương Vân Phàm không để ý đến người khác, hắn ta, nước lấn tới : “Nếu ta rút thanh kiếm này, nàng thê tử của ta không?”
“Ngươi…” Ta giận dữ nắm chặt roi, mặt đỏ bừng.
Ta chưa từng gặp ai dám cả gan chuyện với ta như .
Để chứng thực điều ta muốn biết, ta cắn răng chịu đựng: “Ngươi rút trước đi.”
Trương Vân Phàm thu lại vẻ cợt, nghiêm túc bước lên rút kiếm.
Một giọng nam thanh lãnh từ lầu gác cao phía trên kia vọng xuống: “Láo xược!”
“Nếu ngươi thật sự có thể rút ra thanh kiếm này, người mà ngươi muốn cưới cũng phải là đệ tử của ta.”
Người là sư tôn của nữ chính.
Hắn đứng sau bức bình phong trên lầu, ta không thấy dung mạo của hắn.
Thật lòng mà , ta rất tò mò về người đàn ông ngồi sau bình phong.
Hắn và cha ta hình như có chuyện xưa gì đó mà ta chưa biết.
4
Nữ chính Mộc Yên lần đầu tiên gặp một người không để nàng vào mắt, nàng tò mò bước lên một bước: “Không sao, để hắn rút thử trước đã.”
Dưới ánh mắt chăm của mọi người, thanh kiếm Lưu Tinh mà các đại cao thủ tốn hết nội công thâm hậu cũng không rút lại bị Trương Vân Phàm dễ dàng rút ra.
Ta không dám tin thanh kiếm trong tay hắn.
Những người nhạo vừa rồi đều ngạc nhiên há hốc miệng không nên lời.
Ta chỉ cảm thấy đầu óc như sấm , ù ù vang lên.
Có nghĩa là, những gì họ đều là thật.
Ta là phản diện ác độc trong bộ phim này, tương lai sẽ chết rất thảm.
Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, nữ chính Mộc Yên chậm rãi bước xuống từ lầu gác.
Nàng đến đứng trước mặt Trương Vân Phàm, thẹn thùng tháo khăn che mặt.
Bạn thấy sao?