Ta Không Phải Nữ [...] – Chương 8

Hắn thô bạo đặt ta lên giường, lập tức đè người xuống, giọng trầm khàn giận dữ:

“Tiểu thư Tư, ta đã trốn tránh nàng như , nàng còn cố trêu chọc ta phải không?”

【Cái quái gì ? Mới vào mà đã kịch liệt thế này á?】

【Không phải nãy tỷ ấy đang tắm sao? Sao nam phụ lại xuất hiện chứ!?】

【Trời ơi trời ơi! Nam phụ bùng nổ rồi kìa! Biết ngay về sau ấy không thể là kẻ bị nữ chính trêu chọc mãi như con cún nhỏ mà.】

Lúc này, ta chẳng còn tâm trí nào để đạn mạc nữa.

Ta ngồi đờ ra trên giường, gương mặt người đàn ông kia gần ngay trước mặt, đôi mày rậm sắc bén, khí thế dọa người.

“Ngươi… ngươi định gì? Nếu dám vào ta, ta sẽ——”

“Á…”

Lời đe dọa còn chưa kịp thốt xong, vai đã bị cắn một cái, vừa đau vừa ngứa.

“Giang Hựu!”

Ta tức giận tát một cái thật mạnh lên mặt hắn.

Hắn mặt không biến sắc, chỉ có bàn tay ta đỏ bừng một mảng.

Ta giận đến nỗi trừng mắt hắn, vừa vặn va phải ánh mắt lạnh lùng nguy hiểm ấy.

Hắn mặt mày lạnh lùng, lồng ngực phập phồng vì tức giận, khí thế ngang tàng đến nghẹt thở.

Ta len lén lùi mông về sau, một chút, rồi lại một chút.

Khi sắp thoát khỏi phạm vi uy hiếp của hắn, lòng ta vừa mới vui lên…

Chợt một bàn tay to ấm nóng nắm lấy gáy ta, khẽ dùng lực, dễ dàng kéo ta về chỗ cũ.

Hắn nheo mắt, bật lạnh lùng:

“Giờ mới biết sợ sao?”

Ta sững người một thoáng, vành mắt lập tức đỏ lên, nức nở oán trách hắn:

“Giang Hựu, ngươi xong đời rồi, ngươi lại bắt nạt ta, ta sẽ——”

“Ngươi sẽ tống cả nhà ta vào đại lao.”

Giang Hựu buông ta ra, lười biếng tiếp.

“Không phải!” Ta tức đến phồng má: “Ta sẽ bảo phụ hoàng ta chém đầu ngươi!”

Giang Hựu nhướn mày, ánh mắt đầy ẩn ý:

“Ông ấy thật sự là phụ hoàng của ngươi sao?”

Tay ta đang lau nước mắt khựng lại, ngẩng đầu hắn:

“Ý ngươi là gì?”

“Không có gì.” Hắn đưa tay chạm vào vành tai ta, bằng giọng cộc cằn:

“Bên tai trái của Bích Oánh có một nốt ruồi son.”

“Ta không biết nó có ích gì với ngươi, dù sao cũng một tiếng.”

Nói xong hắn xoay người định rời đi.

“Đứng lại!” Ta quát: “Ngươi còn biết gì nữa?”

Hắn hung hăng quay lại, đầy sát khí:

“Ngươi biết Bích Oánh còn có cha mẹ nuôi không? Ngươi biết họ là ai không? Ngươi có biết vì sao phụ thân ta nhất quyết muốn ta cưới nàng ta không?”

Ánh mắt ta khẽ lóe, những nghi ngờ trong lòng cuối cùng cũng có lời giải.

19

【Cái gì? Ta đang đọc truyện giả à? Nữ chính còn có cha mẹ nuôi sao?】

【Có mà! Trong nguyên tác từng nhắc một câu—cha nuôi đã bán nàng vào kỹ viện khi nàng ba tuổi. Chẳng lẽ cha mẹ nuôi còn có thân phận gì khác?】

【Chẳng phải cha của nam phụ ép Giang Hựu cưới nữ chính là vì bói ra nàng ta có thể giúp chàng phát đạt sao?】

【Càng nghĩ càng thấy rợn người.】

【Có lẽ thế giới này đang tự bổ khuyết những lỗ hổng của nguyên tác, chứ truyện gốc nhiều đoạn cũng phi logic lắm.】

Giang Hựu dừng một lát, rồi tiếp tục :

“Ta không biết ngươi cách nào mạo nhận thân phận của nàng ta, ta cho ngươi biết—người biết thân thế thật sự của Bích Oánh không chỉ có một mình ta. Giờ ngươi rất nguy hiểm.”

Ta quỳ ngồi, níu lấy vạt áo hắn, ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh đáng thương:

“Vậy… giúp ta một lần đi, không?”

Hắn ta hồi lâu, rồi thô lỗ kéo lại vạt áo bị trễ:

“Lại giở trò với ta nữa à?”

Ta lúng túng chỉnh lại áo:

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

“Ta không cố ý, ngươi tin không?”

“Hừ!”

Giang Hựu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt viết rõ hai chữ “không tin”.

Ta bặm môi: “Lần này thật sự không phải cố ý.”

Hắn nhướng mắt ta: “Nghĩa là những lần trước đều là cố ý?”

Ta tức đến nghiến răng, lại nhịn xuống:

“Giang Hựu, ngươi sẽ giúp ta, đúng không?”

Rõ là câu hỏi, mà ta lại dùng ngữ điệu chắc chắn như thể đã nắm lòng người.

Ta đứng dậy, đặt tay lên vai hắn, từ trên cao xuống.

Trong đôi mắt đen nhánh của hắn chẳng thấy gợn sóng gì, như hồ sâu không đáy.

“Ta đã nghĩ rất lâu,” hắn cất tiếng, “nghĩ xem bản thân là kẻ hèn mọn, ngoài mấy chiêu quyền cước và ít bạc lẻ, thì sao lọt vào mắt ngươi?”

Hắn cúi đầu, bật ra một nụ tự giễu:

“Trăng sáng soi lên ngọc thạch thì ngọc sẽ phát sáng, nếu rọi vào hòn đá ven đường, thì chỉ tạo thành cái bóng.”

Ta mấp máy môi, muốn gì đó lại thôi:

“Giang Hựu, ngươi…”

Hắn nâng tay, nhẹ nhàng gỡ tay ta xuống.

Lùi lại hai bước, đứng thẳng người:

“Chuyện về Bích Oánh và cha mẹ nuôi của nàng, ta sẽ giải quyết.”

“Về sau đừng tìm ta nữa. Chúng ta vốn không thuộc cùng một thế giới.”

“Ngươi, hãy bảo trọng.”

Dứt lời, hắn xoay người rời đi, dứt khoát không quay đầu.

Đạn mạc bỗng chốc đầy tiếng kêu khóc:

【Trăng sáng soi ngọc thì ngọc tỏa sáng, soi đá thì đá chỉ đổ bóng… Trời ơi, câu này đau lòng quá!】

【Chẳng lẽ CP ta ship lại BE thế này sao?】

【Nữ phụ tỷ tỷ, ơn gọi hắn lại đi! Còn kịp cứu vãn mà!】

Nhìn bóng lưng hắn khuất dần, dưới vô vàn lời khẩn cầu của đám đông, ta gọi giật lại:

“Giang Hựu! Giúp ta thêm một việc nữa!”

Hắn khựng lại: “Chuyện gì?”

Đạn mạc đã tự tiếp lời:

【Giúp ta ở lại.】

【Giúp ta thích ta.】

【Giúp ta… ngủ một đêm!】

【Pfft! Đừng mood chứ!】

Ta :

“Giúp ta một người.”

Giang Hựu quay phắt người lại, nghiến răng:

“Tư Khinh Nguyệt!”

Ta nghiêng đầu, mỉm :

“Ngươi có thể vào hoàng cung, một người hẳn là dễ như trở bàn tay, đúng không, tiểu phản tặc?”

【??? Nữ phụ vừa gì thế? Cứ mà thốt ra sao? Không sợ nam phụ thủ tiêu ngược lại à?】

【Không đâu! Nam phụ đã bị nữ phụ rút cạn hồn phách rồi, sao nỡ xuống tay chứ!】

Sắc mặt Giang Hựu u ám:

“Ai?”

“Nhập Họa, cung nữ từng theo hầu Vương mỹ nhân. Khi xưa lúc sinh nở chỉ có bà ta ở cạnh. Ta nghi bà đã phát hiện thân phận của ta.”

“Lúc tối bà ấy chải đầu cho ta, ánh mắt lộ vẻ khác lạ. Sau khi ngươi về nốt ruồi son trên tai Bích Oánh, ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ.”

Ta rõ vị trí Nhập Họa cư trú, còn dặn dò thêm một câu:

“Ngươi phải thật kín đáo. Tốt nhất là để bà ấy chết bất ngờ. Chủ nhân đã tìm con, bà ấy viên mãn rồi, nên có thể thanh thản mà đi. Hoặc dàn dựng thành uống thuốc độc quy tiên, đi theo chủ nhân.”

Giang Hựu bỏ lại một câu “không cần ngươi dạy” rồi biến mất.

【… Quỳ! Nữ phụ không có trái tim thật rồi.】

【Thật sự đấy, trong mắt nàng không có ái , chỉ có ham muốn quyền lực. Nam phụ tránh xa nàng ra là tốt nhất.】

Điện lớn lại rơi vào tĩnh lặng.

Ta lặng yên ngồi đó hồi lâu.

Không rõ vì sao, ngực hơi nhói lên.

Con đường này vẫn còn rất dài, còn nhiều cửa ải đang chờ ta vượt qua.

Giang Hựu… mấy giây lòng vì ngươi, đã là quá dài.

Tạm biệt.

Và… xin lỗi.

Ta sẽ không buông tha ngươi đâu. Ít nhất là… khi ngươi còn chưa hết giá trị lợi dụng.

20

Ta vốn nghĩ, sáng hôm sau tỉnh dậy sẽ nghe tin Nhập Họa đã chết.

Nào ngờ, khi ta hỏi đến, cung nữ lại ấp a ấp úng đáp:

“Khởi bẩm công chúa, Nhập Họa … sáng sớm đã rời cung, là ra ngoài… thăm thân.”

Ngón tay ta siết chặt đến trắng bệch, sắc mặt vẫn không đổi, chỉ nghi hoặc :

“Vậy sao? Nhưng tối qua còn hứa với ta, sáng nay sẽ chải đầu cho ta mà.”

“Cô chẳng phải đã tự lập thân rồi sao? Phụ mẫu đã khuất, còn thân thích gì để thăm?”

Ánh mắt ta dần lạnh xuống:

“Nói! Có phải các ngươi đang giấu ta chuyện gì không?”

Cung nữ mặt mày đầy khó xử:

“Công chúa… Nhập Họa thật sự ra cung rồi, còn thăm ai, nô tỳ không rõ…”

Ta trầm mặt, phất tay vén rèm, sải bước ra ngoài:

“Dẫn ta đến tẩm điện của bà ấy. Ta muốn tự mình xem thử.”

Cung nữ biến sắc, hoảng hốt đuổi theo:

“Công chúa! Nơi ở của nô tài chúng thần, đơn sơ nhơ nhớp, sao có thể để chân ngọc của người vấy bẩn…”

Ta như không nghe thấy, bước chân càng lúc càng nhanh.

Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc gọi ta lại:

“Nguyệt nhi, con định đi đâu mà vội vã ?”

Ta ngoái đầu, lập tức rạng rỡ tươi :

“Phụ hoàng! Người sao lại đến đây?”

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Hoàng đế mặc thường phục màu vàng nhạt, tay cầm quạt gấp, trán lấm tấm mồ hôi.

Ông đi đến bên ta, sắc mặt như thường, song đáy mắt lại thấp thoáng nét trầm ngâm.

“Trẫm đến tìm con dùng bữa.”

“Hay quá!” Ta vui vẻ đáp lời, ngoan ngoãn cúi đầu.

Nhưng ngay sau đó, ta vân vê lọn tóc xõa bên ngực, thì thầm:

“Có điều, con phải chờ Nhập Họa đến chải đầu đã…”

Hoàng đế hơi đổi sắc, rồi xòa:

“Cho các cung nữ khác đi, Nhập Họa… Trẫm đã để bà ấy xuất cung rồi.”

“Nguyệt nhi à, Nhập Họa là người trung tâm, đã đến tuổi nên rời cung an dưỡng. Bao năm qua bà ấy chỉ chờ con trở về. Giờ con đã về rồi, bà ấy cũng nên nghỉ ngơi.”

Ta khẽ mím môi, tỏ ra hơi thất vọng:

“Vậy sao? Mà… sao chẳng với con một tiếng…”

【Không phải Nhập Họa đã bị nam phụ thủ tiêu rồi sao? Vì cớ gì phải giấu nữ phụ? Chẳng lẽ bị nghi ngờ rồi?】

【Chắc do hoàng đế con quá, không muốn nàng thương tâm nên mới giấu!】

【Mới sáng sớm mà đã một vở đại kịch!】

【Hoan nghênh đến với Giải Kim Tượng hoàng cung, xin hỏi là hoàng đế đoạt ảnh đế hay nữ phụ đoạt hậu?】

Hoàng đế không có quy củ kiểu “ăn không , ngủ không trò chuyện”.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...