9.
Khi thấy mai nhân và sính lễ đặt trước sân, ta muốn bước đến nghênh đón Tiêu Nhiên vào viện tử.
“Chiêu Chiêu, con đi vào trong trước.” Mẫu thân cương quyết không để ta lộ diện.
Nhưng ta lại sợ Thượng Thư đại nhân sẽ khó Tiêu Nhiên, mẫu thân vỗ vai ta hứa rằng người sẽ tự biết chăm sóc cho nữ tế tương lai của mình.
Ta vẫn thấy không yên tâm, lén lút nấp bên ngoài cửa sổ.
???
Tại sao mẫu thân lại ngồi xuống uống trà rồi?
Còn để Thượng Thư đại nhân ngồi trên thượng đường ra oai.
“Ngươi chính là tên nam nhân đã lén lút tư với Chiêu Chiêu đó sao?”
Nụ rạng ngời trên mặt Tiêu Nhiên bây giờ đã hạ xuống, chắp tay đáp:
“Xin Thượng Thư đại nhân thận ngôn, Tiêu Nhiên đối với Chiêu Chiêu là nhất kiến chung , ngoại trừ nàng, ta sẽ không lấy bất kỳ ai, tuyệt đối không lén lút tư như đại nhân vừa .”
Tiêu Nhiên hôm nay cả người bộ y bào màu tím, trông khí vũ hiên ngang vô cùng.
So với ngày thường càng tràn đầy sức sống hơn.
“Không có lệnh của phụ mẫu, chưa có lời từ mai chước, còn không phải là lén lút tư ?”
Ta nhẹ đá vào bệ cửa sổ dưới góc tưởng, không dám tiếng lớn quá.
Cái gì mà lén lút tư , đây rõ ràng chính là quang minh chính đại có không!?
Bọn ta đâu phải nấp ở trong bóng tối không dám đối mặt với ai đâu!
Đều đứng ở những nơi sáng sủa không đó.
Tiêu Nhiên đối với lão đầu này khách khí quá đi.
“Gia trung không còn phụ mẫu trưởng bối, nên chỉ đành tự mình đăng môn đề thân, vẫn mong Thượng Thư đại nhân lượng thứ.”
Thượng Thư đại nhân không vừa ý câu trả lời của Tiêu Nhiên cho lắm.
“Thế nếu như ta không đồng ý thì sao? Nghịch nữ này của ta tuy rất ngoan liệt, mỹ mạo xuất chúng, cũng đã đến độ tuổi liên hôn cập kê.”
“Bao nhiêu đại quan quý nhân thích khuôn mặt này?”
“So với những người đó thì… Ngươi có gì trong tay?”
Thượng Thư đại nhân đưa mắt dò xét Tiêu Nhiên từ trên xuống dưới.
Quả nhiên là một lão đầu xấu bụng, ta nhịn không hừ lạnh một tiếng.
Tiêu Nhiên vẫn lãnh đạm như tờ, lấy ra một tập khế thư.
“Tiêu Nhiên nguyện đem toàn bộ hiệu vải Sơn Hải ra sính lễ nghênh đón Chiêu Chiêu phu nhân.”
“Tuy Tiêu Nhiên ta không kiếm bao nhiêu, so với những người khác ta có thêm một tấm chân .”
Thượng Thư đại nhân cầm lấy khế thư, rồi vuốt chỏm râu.
“Ngươi có chắc muốn lấy nha đầu đó chính thê? Nghịch nữ này của ta không thuộc dạng chính thê hiền thục đoan trang đâu đấy.”
“Người mà Tiêu Nhiên muốn lấy chính là Tống Chiêu Chiêu, chứ không phải những thứ như hiền thục đoan trang.”
Khi Tiêu Nhiên xuất ngôn trong mắt ánh lên tia sáng.
Dường như muốn thiêu đốt đến đôi mắt của ta.
Thượng Thư đại nhân tỏ vẻ không quan tâm, phẩy phẩy tay.
“Bỏ đi! Tống Chiêu Chiêu cũng không phải là người trong tộc phổ Tống gia, các ngươi tự sắp xếp mà .”
“Tạ ơn Thượng Thư đại nhân tác thành, Tiêu Nhiên nhất định đem tam thư lục lễ đón Chiêu Chiêu vào phủ.”
Hôn lễ giữa ta và Tiêu Nhiên sẽ cử hành sau nửa tháng.
Nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy phập phồng bất an lắm.
10.
Trước ngày thành hôn, ta đã lén đi tìm Tiêu Nhiên.
“Chiêu Chiêu, sao muội lại đến đây, trước hôn lễ ba ngày chúng ta không thể gặp mặt đâu.”
“Muội vừa tìm một vò Nữ Nhi Hồng trong viện tử đó.”
“Đây chắc là do chủ nhân lúc trước sống trong viện tử ủ đó, không thể để Thượng Thư đại nhân hưởng lợi .”
Một vò Nữ Nhi Hồng uống hết bảy tám phần, ta mới có thể chuốc say Tiêu Nhiên.
Ta muốn cởi bỏ ngoại y của mình, lại bị giữ chặt tay.
“Chiêu Chiêu.” Tiêu Nhiên vẫn nhắm nghiền đôi mắt, ngữ khí có phần gấp rút.
Ta níu lấy tay của huynh ấy, “Tiêu Nhiên, muội sợ ngày mai sẽ mệt lắm.”
“Đừng cự tuyệt muội, có không?”
Ta lấy ngón trỏ vẽ lên lòng bàn tay của y.
Cơ thể Tiêu Nhiên phút chốc đông cứng lại.
“Ta không nỡ.” Y nắm lấy bàn tay đang loạn của ta.
“Nhưng muội nỡ.” Y lắm lời thật sự, ta nhịn không liền nhướn người lên chặn môi của y lại.
Quả nhiên giống như trong tưởng tượng, hôn rất thích.
Sự khắc chế trong Tiêu Nhiên lúc này đã hóa giải, biến bị thành chủ .
“Chiêu Chiêu, vò rượu đêm nay không đủ để khiến ta .”
Đích thị là thế, y rất tỉnh táo.
Người say có lẽ là ta mới đúng.
Trời vừa sáng thì đã bị mẫu thân tóm cổ ngồi dậy, dường như người có chút kích thì phải.
“Chiêu Chiêu à, mau dậy thay hỉ phục trang điểm nào.”
Đại hồng cẩm y phối chỉ tơ vàng đôi uyên ương sống như thật, thắt lưng bảo thạch mang theo ánh sáng lấp lánh.
Bộ hỉ phục đỏ chói bắt mắt khoa trương, ta rất vừa ý.
Rất xứng với ta.
Mẫu thân cứ mãi không ngừng, bước đi uyển chuyển cứ ra rồi lại vào.
Khi thì sai bảo nha hoàn, lúc thì kéo mai nhân lại hỏi han.
“Mẫu thân, người nghỉ ngơi chút đi.”
Bạn thấy sao?