“Đồ hỗn xược thành thói! Ta là phụ thân của ngươi!”
Thượng Thư đại nhân thật khó hầu hạ mà.
Nhưng thì có liên can gì đến ta? Ta cũng đâu phải tiểu thư chính thống của phủ Thượng Thư, không dễ gì chịu sự quản chế của lão đâu.
“Vậy sao? Ta gì có tên trên tộc phổ trong gia tộc của đại nhân đâu.” Ta tựa lưng vào thành ghế và đáp lời.
“Thế ngài đây là phụ thân ở phủ nào?”
“Chiêu Chiêu!” Giọng của mẫu thân truyền đến, bước chân vội vã lại gần ta.
Thượng Thư đại nhân hừ lạnh một tiếng.
“Còn không phải vì ngươi là nữ nhân sao!”
“Muốn có con trai thì xin về phủ của ngài, ở chỗ mẫu thân ta không có con trai, chỉ có mỗi mình ta!” Ta ngắt một trái bồ đào đưa vào trong miệng.
Trách ta thì có ích gì, còn không phải vì bản thân lão không à?
“Ngươi… Ngươi… Nghịch nữ!” Thượng Thư đại nhân tức đến thở dốc rồi.
Mẫu thân liền lườm ta một cái.
Rồi vội vàng vuốt lưng thuận hơi cho lão: “Lão gia, lão gia đừng tức giận, Chiêu Chiêu chỉ là ham chơi nên mới về muộn thôi.”
Nói rồi lại cầm một miếng điểm tâm đưa lên cho Thương Thư đại nhân, “Chiêu Chiêu chỉ là không có huynh đệ tỷ muội bầu cho nên mới ra ngoài tìm thú vui, mong lão gia đừng trách.”
Thượng Thư đại nhân kéo tay mẫu thân ngồi xuống, “Vãn nương à, nàng đừng để nha đầu đó ra ngoài học những thứ không hay về.”
Sắc mặt của mẫu thân hơi cứng đờ, đem theo chút ủy khuất, “Đây sao lại thành lỗi của thiếp cơ chứ?”
Nói rồi ngoảnh đầu không thèm Thượng Thư đại nhân nữa.
Thượng Thư đại nhân kéo nhẹ tay áo của mẫu thân, bà đã giận dỗi giật lại.
Thế là Thượng Thư đại nhân chỉ đành ôm lấy mẫu thân thấp giọng vỗ về.
Vở kịch này ta xem muốn phát ngấy luôn rồi.
Uống hết một tách trà, ta lập tức vứt ra một bọc thuốc nổ.
“Đúng rồi, mẫu thân, con đã tìm về cho người một nữ tế, ngày mai huynh ấy sẽ đăng môn đề thân.”
Thượng Thư đại nhân lại sắp không ổn rồi.
Lão tức đến cả người run rẩy.
“Ngươi! Đồ không biết xấu hổ! Cư nhiên cùng nam nhân bên ngoài lén lút tư ! Khí sát ta!”
Thấy Thượng Thư đại nhân tức đến loạn ngôn, ta đã thành tiếng.
Mẫu thân khó mà tin ta, phải một lúc mới phản ứng lại.
“Chiêu Chiêu nhất định là đang đúng không?”
“Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu mau đến giải thích rõ ràng với phụ thân con đi.”
Trong ngữ khí của mẫu thân mang theo sự van nài.
“Mẫu thân, con thật đấy.”
Đôi mắt ta thẳng vào mẫu thân.
Người ôm lấy lồng ngực hòa hoãn lại hơi thở.
Một lúc sau mới kéo tay Thượng Thư đại nhân ngồi xuống.
“Đối phương là người ở đâu?”
“Gia cảnh thế nào? Tuổi tác ra sao?”
“Gia trung có còn phụ mẫu trưởng bối? Họ có biết chuyện của hai con không?”
Mẫu thân ta dường như muốn kéo thập bát đại tổ tông của Tiêu Nhiên ra tra phán một lượt.
Ta chọn đại một đáp án tùy tiện mở miệng ứng phó.
Vậy mà Thượng Thư đại nhân lại nổi đóa lên.
“Thương cổ chi gia?” Giọng điệu của lão mang đôi phần chế giễu.
“Thương cổ chi gia thì sao chứ? Tốt xấu gì thì ta cũng là chính thê phu nhân đấy.”
Ta dùng chân đá nhẹ cái ghế, vô cùng bất mãn ngữ khí khinh miệt của vị Thượng Thư đại nhân này.
Tiêu Nhiên không giống với những tên đồng khứu dục sắc, huynh ấy là một thương nhân tốt.
Khi buôn những xấp vải cũ cho bách tính đều nửa bán nửa tặng, còn biết xây thiện đường.
Huynh ấy không thích uống rượu xã giao với bàng môn tả đạo.
Nam nhân như thế, có chỗ nào không tốt?
Thượng Thư đại nhân liền trợn mắt một cái.
“Nhìn bộ dạng không biết đại thể, không một chút lễ nghi, cưới về để chính thê, cũng không sợ bị thiên hạ chê sao?”
Nghe câu này, lập tức mẫu thân ta lộ ra vẻ không vui lòng.
“Chiêu Chiêu có chỗ nào không tốt chứ? Chiêu Chiêu của chúng ta trầm ngư lạc nhạn bế nguyệt tu hoa thiên chân xán lạn có không?”
Khóe môi của Thượng Thư đại nhân giật giật.
Mẫu thân ta rõ ràng đúng thế mà, lão đầu này thật không có phẩm vị gì cả.
“Thương cổ chi gia thì có gì không tốt chứ, có tiền còn đỡ chút, có thể cho Chiêu Chiêu cuộc sống thư thả là .”
“Tuy gia trung không còn trưởng bối hậu thuẫn, tính cách của Chiêu Chiêu lại không chịu sự quản thúc, xem ra cũng thích hợp lắm.”
Mẫu thân ra câu nào cũng vừa ý ta cả.
“Huống hồ chàng sao có thể tìm con đường tốt nào cho Chiêu Chiêu đâu?”
“Đến cả tộc phổ còn không lên nữa là…”
“Đây không phải là do lão phu nhân trong nhà đàn áp quá sao.”
Thượng Thư đại nhân cố gắng khuyên giải, rồi không còn dám gì thêm nữa.
Mẫu thân quay đầu qua, lộ ra vẻ nghiêm chỉnh.
“Điều mà mẫu thân lo lắng chính là người này có thật lòng với con hay không.”
“Đợi ngày mai y đến, ta nhất định phải tra khảo thật kỹ mới .”
Nhưng ta lại không ngờ, người mở miệng tra khảo lại không phải mẫu thân.
Bạn thấy sao?