Túc túc như tùng hạ chi phong, mặt tựa quan ngọc, nhất tập thanh bào vang châu ngọc.
Ta đứng ngẩn ngơ rất lâu.
Tiêu Nhiên rồi, dưới ánh trăng mang theo làn gió thoáng qua.
“Cô nương, tại hạ Tiêu Nhiên, lão bản hiệu vải Sơn Hải, xá muội nghịch ngợm, cảm tạ nương ra tay tương trợ.”
Tiêu Bảo Nhi chớp chớp đôi mắt đen tròn, “Ca ca, đây chính là phu nhân xinh đẹp mà muội tìm cho huynh.”
Động tác của Tiêu Nhiên ngưng đọng lại, vành tai bất giác nhuộm thành màu đỏ nhạt.
“Bảo Nhi, không vô lễ.”
“Xá muội không phải cố ý muốn đường đột với nương, vẫn mong nương lượng thứ.”
Tiêu Nhiên ta một cái bèn vội cúi đầu, khác với những ánh cứ dán chặt lên người ta không rời mắt.
Khó lắm mới gặp một người không giống với ai, ta cũng muốn trêu huynh ấy một tí.
Ánh mắt ta đong đưa, bước từng bước đến gần.
“Đây há chẳng phải là phu quân tương lai của ta sao?”
“Trông thật tuấn mà.”
Tiêu Nhiên dường như bị lời của ta cho kinh ngạc.
Nhất thời không biết nên đáp lời gì cho phải.
Nhìn ta tiến một bước, huynh ấy lại lùi một bước.
Khuôn mặt huynh ấy đã ửng hồng, cũng không mở lời bảo ta ngừng lại.
Nhưng ta vẫn ngừng lại bước chân, nếu lùi nữa thì sẽ rơi xuống sông mất.
“Ta với huynh thôi, chỉ là chuyện nhỏ, công tử không nhất thiết để trong lòng.”
“Sao lại là chuyện nhỏ ?” Tiêu Nhiên chủ tiến lên hai bước.
“Thế thì dùng tiền tài để báo đáp ta đi.”
“Làm sao? Không nguyện ý?”
Tiêu Nhiên gật đầu, rất nhanh lại lắc đầu.
Cuối cùng, y thốt lên một câu: “Đều không xứng với nương.”
Nghe câu đó, ta đến nỗi ứa lệ ra rồi.
“Thế huynh muốn sao để báo đáp ta đây?”
Y cứ ấp úng, không ra món đồ nào để báo đáp cả.
Ta quay đầu lại khom người xuống, dùng ngón tay điểm nhẹ lên trán của Tiêu Bảo Nhi.
“Tiểu muội muội, ca ca của muội nghĩ không ra đấy, muội xem bây giờ phải thế nào đây?”
Tiêu Bảo Nhi bĩu môi : “Tẩu tẩu, tỷ đừng có nghe lời của ca ca.”
“Huynh ấy chính là một gã ngốc.”
“Tỷ muốn thứ gì cứ trực tiếp với huynh ấy là .”
Ta không có huynh đệ tỷ muội, những người bên phủ Thượng Thư không tính.
Cũng chẳng hiểu mối quan hệ của huynh muội Tiêu gia như thế nào, Tiêu Nhiên trông có vẻ không phản bác gì.
Huynh ấy chỉ ta, bộ dạng thật nghiêm túc.
“Cô nương muốn thứ gì?”
Ta đưa mắt nam nhân trước mặt, hoa đào hé nở thật quá chiêu diêu rồi.
“Ta muốn Đào Hoa Tô tại Thành Bắc.”
“Được, Tiêu Nhiên sẽ đi mua ngay.”
Huynh ấy không hỏi vì sao, chỉ nhanh chân vội vã bước đi.
Tiêu Bảo Nhi không giống với ca ca của nha đầu này.
“Tẩu tử? Tại sao lại chỉ muốn Đào Hoa Tô? Ca ca của muội rất nhiều tiền kia mà.”
“Tống Chiêu Chiêu, tên ta là Tống Chiêu Chiêu.”
Ta xoa nhẹ lên mái tóc của Bảo Nhi, rồi đưa tay ngắt một cành đào, đặt lên vành tai của nha đầu.
“Thứ ta thích nhất chính là Đào Hoa Tô.”
Tiêu Bảo Nhi tủm tỉm sờ lên cành đào vén bên tai.
“Được thôi, muội đã nhớ rồi, Chiêu Chiêu tẩu tử thích nhất là Đào Hoa Tô.”
Ta không phản bác lại cách của Tiêu Bảo Nhi.
Dù sao sự vui vẻ của hôm nay, sẽ không thể kéo dài đến ngày mai.
6.
Đã vài lần, khi ta gặp Tiêu Nhiên đứng trước cửa viện tử chờ ta, lúc đó ta liền biết, ta đã sai rồi.
Tiêu Nhiên, huynh ấy đúng là một tên ngốc.
“Tại sao công tử lại ở đây?”
“Ta đến để tặng Đào Hoa Tô cho Tống nương.”
“Ơn nghĩa hôm qua đã báo đáp, hà cớ gì hôm nay lại đến?”
“Hôm qua khác, hôm nay lại khác.”
Tiêu Nhiên đặt Đào Hoa Tô xuống liền chạy mất.
Một tháng sau…
“Tiêu Nhiên, huynh không mệt sao?”
“Không mệt.”
Nhìn lớp mồ hôi trên ngạch đầu, ta liền lấy khăn tay giấu đi ý .
“Tống nương?” Tiêu Nhiên lấy từ trong lòng ra túi Đào Hoa Tô mua tại Thành Bắc.
“Vừa mới ra lò, vẫn còn nóng đó.”
Ta mỉm : “Chiêu Chiêu, gọi ta là Chiêu Chiêu.”
Đôi mắt huynh ấy sáng lên, từ từ hé môi : “Chiêu… Chiêu Chiêu.”
“Ta đây.”
Lại một lần nữa huynh ấy để Đào Hoa Tô vào lòng đem sang đây, ta nhịn không nữa.
“Ngốc thật đấy, huynh có bị bỏng trúng không?” Ta đưa tay muốn kéo y phục của y ra.
Y nắm lấy bàn tay đang loạn của ta không buông, run rẩy đáp: “Chiêu Chiêu, ta không sao.”
Ta bật thành tiếng, cầm lấy cái túi thấm dầu.
“Lần sau đừng chạy gấp như thế.”
“Không có gấp, Chiêu Chiêu không phải lo cho ta.”
“Ta đây là lo cho túi Đào Hoa Tô.”
Bạn thấy sao?