"Ta không phục! Ông trời đối xử với ta quá bất công! Phụ thân ruột thịt vì mạng sống của mình, nấu hài tử canh, giả mù sa mưa cái gì mà không đành lòng tự mình thủ, giao ta cho mấy người gần đó, chỉ cần đến lúc đó chia cho hắn một bát canh thịt. Hừ, bắt đầu từ lúc đó ta đã biết, ngay cả phụ mẫu sinh ra ta, nuôi dưỡng ta đều không thể dựa vào, tất cả những thứ gọi là nghĩ đều là nhảm nhí! Người không vì mình, trời tru đất diệt!"
“Ta liều mạng muốn trở nên mạnh mẽ, vất vả lắm mới gia nhập tông môn, hóa ra lại là một tông môn nhỏ đến không thể nhỏ hơn cho những kẻ sa cơ thất thế, không có danh khí, không có tài nguyên, ngay cả một cuốn sách công pháp cũng không có. Chín tông môn thi đấu, ta đã chuẩn bị lâu như lại bị người ta một kiếm đánh bại, trở thành trò cho cả sảnh đường!”
"Đúng , Triệu Thanh Song đối xử với ta rất tốt, bản thân sự vô dụng của hắn đã là một sai lầm! Sai lầm của hắn chính là tài năng tầm thường lại muốn trở thành sư phụ của Giang Ly ta! Sai lầm của hắn là một mực khuyên nhủ ta đi chậm lại, ý đồ ngăn cản ta mạnh lên! Sai lầm của hắn là khi ta lấy đi Lưỡng Đồ Hoa lại mở mắt ra, sai lầm của hắn là biết rõ không địch lại còn muốn đưa tay ngăn cản! Hôm đó chỉ cần có một trong ba người các ngươi có ở đó, chuyện này cũng sẽ không xảy ra, tất cả đều là ý trời, ta có gì sai?”
Nàng ta thần sắc điên cuồng, đôi mắt sáng rực đến đáng sợ.
Một khối ác khí đè nặng lên ngực ta, lục phủ ngũ tạng giống như bị ngọn lửa Liệt Hỏa Liệu Nguyên thiêu đốt, muốn thủng bầu trời.
Hàm Sương trong tay tung ra kiếm khí, trực tiếp xuyên thủng xương hai bên bả vai nàng ta.
Giang Ly kêu thảm một tiếng, không còn chút sức lực ngã nhào trên mặt đất, hồi lâu không có tĩnh.
Rất lâu sau, nàng ta nằm trên mặt đất khanh khách, răng môi tràn đầy máu tươi: “Sau này, ta vất vả dựa vào bản lĩnh của mình lên đỉnh cao của tông môn, đạt thần kiếm nhận chủ nhân, trở thành Kiếm Chủ Hồi Tuyết người người ngưỡng vọng, còn toại nguyện gả cho người ta luôn ngưỡng mộ, thật là tốt, đó là khoảng thời gian huy hoàng nhất trong cuộc đời ta, trong khoảnh khắc đó, ta cảm thấy ta đã cách hạnh phúc rất gần."
"Thế , ông trời ngay cả chút hạnh phúc này cũng keo kiệt không cho ta! Ta vì Tạ Trường Canh trộm đi Lưỡng Đồ Hoa, vì hắn phản bội tông môn, vì hắn mà gánh trên lưng tội danh chết sư phụ, hắn lại chê ta thanh danh xấu xa, thủ đoạn tàn nhẫn mà xem thường ta, trong lòng hắn, trong mắt hắn chỉ có đại sư tỷ hào quang vạn trượng là ngươi! Ha ha ha ha ha! Trò , thật sự là trò ! Nếu như có thể quang minh lỗi lạc đạt tất cả, thì ai lại muốn trở nên đen tối tàn nhẫn, ai lại muốn mang tiếng xấu!"
Bạn thấy sao?