Ta chằm chằm vào đôi mắt ông ta, ra từng chữ một: “Những gì ta nợ phụ thân và Kiếm Tông, ta đã trả bằng mạng sống của mình khi trấn áp Ma Vực. Những gì phụ thân và Kiếm Tông nợ sư phụ ta, các ngươi định trả thế nào đây?”
12
Phong chủ Tề Ngô mỉm , bước ra hoà giải..
Bà ấy là nữ tử duy nhất trong mười hai phong chủ, cũng là bằng hữu tốt nhất của mẫu thân của ta khi còn sống. Bà ấy đã chứng kiến ta lớn lên, ta vẫn luôn gọi bà ấy một tiếng .
"Tông chủ bớt giận. Ta đã chứng kiến Phù Diêu lớn lên, lúc trước nàng ấy luôn tôn kính phụ thân ngài đây, mấy ngày nay hành vi của nàng ấy khác thường, lời không rõ ràng, chẳng qua là vì đã từng nhận ơn cứu mạng của Triệu tông chủ, quá mức thương tiếc trước cái chết của ông ấy.”
“Đúng là chúng ta đã không cân nhắc kỹ chuyện này, vốn tưởng rằng Triệu tông chủ chỉ hy sinh thân mình để cứu mạng Trường Canh, không ngờ còn cứu cả Phù Diêu. Nếu đã như cứ để ta chủ, lại nhường thêm một đạo tinh mạch nữa, đem chỗ linh mạch ở đỉnh núi Bạch Lộc kia giao cho Lạc Hà Tông, có hai đạo tinh mạch này, Lạc Hà Tông phát triển thành một tông môn trung đẳng không thành vấn đề."
Ta nhạo một tiếng: "Hy sinh thân mình để cứu mạng Tạ Trường Canh? Lần đầu tiên ta biết việc dùng vũ lực cướp đoạt hoá ra còn có thể giải thích là chủ hy sinh.”
Phong chủ Tề Ngô thở dài một tiếng: "Phù Diêu, ta biết ngươi coi trọng nghĩa, hiện tại không phải lúc hành theo cảm tính. Lưỡng Đồ Hoa chỉ có một gốc, lại có hai người cần dùng tới, một người là Kiếm Chủ Lưu Phong tiền đồ vô lượng, còn một người chỉ là hạng người tầm thường thọ nguyên sắp hết, bên nào nặng bên nào nhẹ?”
Ta ưỡn thẳng sống lưng, vào đôi mắt của bà ấy, đầy vẻ thất vọng: “Ta chỉ muốn hỏi một câu, gốc Lưỡng Đồ Hoa đó vốn là đồ của ai?”
Bà ấy cau mày, không gì.
"Cho dù vốn là đồ của sư phụ thì đã sao? Tu luyện vốn là nghịch lại đạo trời, cơ duyên có pháp bảo hoàn toàn dựa vào năng lực, Lưỡng Đồ Hoa rơi vào trong tay ta, chính là cơ duyên của ta, ta muốn cho người nào thì cho.”
Trong mắt Giang Ly tràn đầy vẻ khinh miệt: "Đại sư tỷ, ngươi rõ ràng là thiên phú trác tuyệt, lại tự mình sa đọa, không nghĩ tới chuyện phi thăng đại đạo, ngược lại đắm chìm trong thú vui trần tục, ở cùng một lão đầu tử chơi trò gia đình, lãng phí thiên phú như thực sự khiến cho ta xem thường. Uổng cho ta ngưỡng mộ sự tích Kiếm Chủ Hàm Sương nhiều năm như , vẫn luôn xem ngươi là tấm gương.”
Bạn thấy sao?