“Nàng chẳng phải đang giận dỗi sao? Nhưng hôm ấy nàng cũng có lỗi. Làm mất con của Vãn nhi… con… con khi ấy quá giận… nên vì sao nàng lại không thể tha thứ cho con? Rõ ràng con đã đích thân xin lỗi nàng rồi cơ mà…”
Ngay giây sau, hoàng đế vung tay tát Phó Ngôn một cái trời giáng, giận dữ quát:
“Nghịch tử! Ngươi gì, trong lòng tự biết rõ! Còn mặt mũi nhắc đến Minh An sao?!”
“Nàng đã rời kinh thành, cả đời này không quay về nữa. Còn ngươi, mau trở về phòng hoa chúc của ngươi, đi hầu hạ thái tử phi của ngươi đi!”
5
Phó Ngôn sững sờ ngay tại chỗ, không tin nổi hoàng đế, lập tức đá tung cửa phòng.
Bên trong, đồ đạc đã thu xếp gọn gàng, chẳng thấy bóng dáng ta đâu cả.
“Phụ hoàng… có phải người đang trừng nhi thần, nên giấu Minh An đi rồi không? Nàng sao có thể rời xa con ? Ai chẳng biết Lâm Minh An con từ thuở thiếu thời, cả đời này chỉ nguyện gả cho con, nàng sao có thể rời khỏi kinh thành chứ… chắc chắn là nàng nhất thời tức giận, vài hôm nữa… vài hôm nữa nàng sẽ quay lại thôi…”
Chưa kịp dứt lời, hoàng đế lại vung tay, cho hắn thêm một bạt tai nữa, rồi ném một phong thư vào mặt hắn:
“Nghịch tử vô tâm! Tự mình mở ra mà xem đây là cái gì!”
“Năm xưa Minh An không nên cứu ngươi nơi chiến trường, cứu lấy một con lang sói vong ân phụ nghĩa như ngươi! Ngươi khiến nàng mất đi gân mạch, giờ lại còn mặt dày đòi nàng quay về? Trẫm không có đứa con ngu xuẩn như ngươi, bị nữ nhân xoay như chong chóng!”
Phó Ngôn ngơ ngác phong thư trong tay, khi mở ra đọc sắc mặt hắn chợt đại biến.
Đó là sổ ghi chép trị liệu ta lưu lại trong thời gian hắn hôn mê – từng phản ứng sau khi dùng thuốc, cả những lời thì thầm mơ hồ trong giấc ngủ của hắn, tất cả… đều ta cẩn thận ghi lại từng chữ.
“Thái tử ca ca, sao chàng lại đến nơi này…?”
Hứa Vãn đầu đội phượng quan – chính là vật khi xưa phụ thân ta đặc biệt chuẩn bị cho ta – từ phía sau bước ra, mỉm tiến tới, ngăn Phó Ngôn lại.
Ánh mắt Phó Ngôn phức tạp nàng, miệng lẩm bẩm không ngừng:
“Làm sao có thể là nàng… khi ấy rõ ràng là… không thể nào, tuyệt đối không thể! Làm sao có thể là nàng !”
Hứa Vãn dáng vẻ thất thần của Phó Ngôn, ánh mắt lộ ra vài phần đắc ý, bộ nghi hoặc, cúi người nhặt phong thư dưới đất, vừa mở ra liền giả vờ kinh ngạc:
“Không ngờ Minh An tỷ tỷ lại tỉ mỉ ghi chép bệnh trạng của thái tử ca ca đến .”
“Thái tử ca ca, chuyện này đâu phải lỗi của chàng, ai biết có phải Minh An nàng ta lén ghi lại bệnh án của thiếp hay không? Dù sao nàng ấy cũng luôn dối trá, tự xưng thần y, ai chẳng biết nàng ta cũng chỉ là một trong những nữ y từng sưởi ấm long sàng cho thái tử ca ca…”
Phó Ngôn chỉ khổ, lắc đầu.
Bởi hắn biết, danh xưng thần y của ta, là có căn cứ xác thực.
Năm ấy hắn mới nhập doanh trại, vùng ngoại ô bỗng bùng phát dịch bệnh, không ít binh lính lây nhiễm, hắn cũng không ngoại lệ.
Đêm đó hắn sốt cao không hạ, chính ta ở bên chăm sóc ngày đêm, đích thân đút thuốc, mới cứu hắn khỏi cửa tử.
Khi biết ta vì hắn mà suýt ngã bệnh, hắn từng đến trước giường ta, mắt hoe đỏ thề rằng:
“Minh An, từ nay về sau, sinh mạng nàng là của ta, ta tuyệt đối không để ai tổn thương nàng.”
Mà nay, người khiến ta thương tổn sâu nhất… lại là hắn.
Ta nghề y, một lòng cứu người, mà nay tay gãy gân đoạn, vĩnh viễn chẳng thể cầm châm.
Ngày ấy ta vừa khóc vừa cầu xin, dáng vẻ ấy đến giờ vẫn như vọng về trong tâm trí hắn, chẳng thể xua tan. Tay hắn vô thức áp lên ngực, tựa như đã đánh mất thứ gì vô cùng trân quý.
“Thái tử ca ca, chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi… lễ nghi vẫn chưa hoàn tất…” Hứa Vãn thấp giọng kéo kéo tay áo hắn.
Ngay khoảnh khắc ấy, Phó Ngôn đột nhiên hất tay nàng ra, quỳ rạp trước mặt hoàng đế, dập đầu thưa:
“Phụ hoàng! Nhi thần biết tội, tội đáng muôn chết! Xin người cho nhi thần biết… Minh An đang ở đâu…”
6
Hoàng đế lạnh lùng liếc hắn một cái, mỉa:
“Giờ mới biết hối hận sao? Lúc trước không phải ngươi mạnh mồm lắm ư? Muộn rồi!”
“Minh An từng , kiếp này nàng không muốn gặp lại ngươi nữa. Ngươi đừng vọng tưởng nữa, an phận mà thành thân đi! Hay ngươi tưởng trẫm không dám phế ngươi khỏi vị thái tử?”
“Không thể nào! Nàng sao có thể không muốn gặp nhi thần?! Nàng nhi thần sâu đậm như , chắc chắn là hiểu lầm thôi…”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?