Ta Không Cần Dây [...] – Chương 15

“Các ngươi......”

 

Tiết Hành cau mày hỏi: "Vương phi đây là có ý gì?”

 

"Ý trên mặt chữ.”

 

Ý trên khuôn mặt Trấn Bắc Vương phu nhân không giảm: "Hơn mười năm trước, nữ nhi của ta vô đi lạc đường, trước đó vài ngày, ta thấy Nam Tinh, liền cảm thấy cực kì quen thuộc, nhỏ máu nhận thân, lại phát hiện Nam Tinh chính là nữ nhi ta sinh ra bị thất lạc nhiều năm."

 

Tiết phu nhân nghe một màn này còn có chút phản ứng không kịp.

 

"Nhưng Nam Tinh rõ ràng chính là nữ nhi của ta, con bé và ta giống nhau như ..."

 

“Trên gia phả có ghi chép gì không?”

 

“Cái này......”

 

Tiết phu nhân không nên lời.

 

“Còn nữa, lúc trước, Tiết phu nhân Nam Tinh cùng Tiết Uyển Ninh là song song sinh, ta nhớ rằng năm đó, Tiết phu nhân chỉ sinh một đứa bé cơ mà?"

 

"Lúc trước trong cung yến ta đã có chút hoài nghi, nếu Nam Tinh thật sự là nữ nhi của các người, các người sao có thể đối xử với con bé như chứ?!"

 

“Quả nhiên."

 

Trấn Bắc Vương phu nhân ngừng , sắc mặt cũng trầm xuống.

 

"Các ngươi đây là đang khi dễ nữ nhi của ta!"

 

“Người đâu, tiễn khách!”

 

Người dứt lời, đuổi cả gia đình Bá Tước ra ngoài.

 

Tiệc nhận thân kết thúc không lâu thì Dung Húc tới tìm ta.

 

Ta đã với hắn mọi chuyện.

 

Hắn nghe xong sự thật đằng sau, sắc trầm xuống.

 

“Thật sự là vô cùng quá đáng! Tiết Hành chẳng phân biệt thị phi, chỉ sợ quan cũng bất công, coi trọng hơn lý.”

 

Ta trừng mắt , vì ta ở trước mặt thiên tử tương lai thổi một chút gió gối đầu đã cảm thấy có chút ngượng ngùng.

 

Nhưng tuyệt đối không cảm thấy áy náy.

 

Hắn lại hỏi tới Tiết Uyển Ninh.

 

“Vậy Tiết Uyển Ninh thì sao? Cô ta nàng như thế, nàng cứ như buông tha cho ta? Có cần ta thay nàng…”

 

Ta lắc đầu.

 

“Quên đi, bất luận là như thế nào thì nàng ta cũng là nữ nhi do nghĩa mẫu của ta dứt ruột sinh ra. Hơn nữa, nàng hiện tại đã đủ thảm rồi.”

 

Từ sau khi chuyện trong cung yến bị truyền ra ngoài, thanh danh Tiết Uyển Ninh liền bị hủy hoại hoàn toàn.

 

Trước kia, mọi người nhắc tới Tiết Uyển Ninh đều phải khen một tiếng "Đoan trang hiền thục, thông minh hiểu lễ nghĩa.” Thế hiện tại, nhắc tới nàng ta, mọi người chỉ biết lắc đầu thở dài, một câu: "Không biết lễ nghĩa, không biết kiềm chế, tự kiểm điểm.”

 

Không chỉ có Cố Quân Hạo và Tiết Uyển Ninh hủy hôn, sau khi thiếu ta, Tiết Hành bởi vì mọi việc không thuận lợi, cũng bắt đầu trút giận lên đầu ta.

 

Nghe , nàng ta bởi vì không chịu nổi đả kích, đã bắt đầu trở nên điên điên khùng khùng.

 

Ta thở dài.

 

Đây đại khái chính là tự tạo nghiệt, không thể sống.

 

Dung Húc cũng gật đầu, lặng lẽ ngoắc ngoắc ngón tay của ta, hỏi: "Nam Tinh, nàng đã đến tuổi cập kê, ta có thể thỉnh cầu phụ hoàng hạ chỉ ban hôn cho chúng ta hay không?"

 

“Cái này…"

 

Ta cong khóe môi: " Ta và mẫu thân ta còn chưa đồng ý đâu. Còn phải xem biểu hiện của ngươi nữa!"

 

……

 

Ngày ta và Dung Húc thành thân là một ngày vô cùng tốt.

 

Vào ngày này, Trấn Bắc Vương phu nhân luôn luôn thích chưng diện nhất lại khóc tới mức nhoè lớp trang điểm, Trấn Bắc Vương cũng hơi đỏ hốc mắt.

 

Người uống trà Dung Húc bưng tới, miệng lời dặn dò, vừa vừa dừng lại, nước mắt không ngừng rơi xuống, cuối cùng dứt khoát liếc hắn một cái, : "Sau này ngươi nhất định phải đối xử tốt với Nam Tinh nhà chúng ta, nếu không…”

 

Nàng còn chưa , Dung Húc đã cung kính hành lễ, cam đoan : "Nhạc mẫu đại nhân yên tâm, tiểu tế nhất định . Tiểu tế cam đoan với hai người, đời này, tiểu tế đều chỉ có một mình Nam Tinh, tuyệt đối sẽ không bất cứ chuyện gì không vừa lòng nàng.”

 

Lần này, đừng là phụ thân mẫu thân của ta, ngay cả ta cũng sợ ngây người.

 

Lúc hắn đỡ ta ra cửa, ta lặng lẽ kéo kéo tay áo , thấp giọng hỏi: "Chàng vừa đời này chỉ có một mình ta, là nghiêm túc?"

 

“Đương nhiên.”

 

"Nhưng chàng là thiên tử tương lai…"

 

"Thiên tử thì thế nào, ai là hoàng đế thì bắt buộc phải sống một cuộc sống năm thể bảy thiếp, ai chính trị thanh bình nhất định phải dựa vào một đám nữ nhân duy trì?"

 

"Nam Tinh, từ giây phút nàng cứu ta khỏi tuyết, ta đã biết, trong lòng ta không thể chứa đựng người khác bên cạnh nữa."

 

Hắn rất nghiêm túc, trong mắt hiện lên ngủ đông đã lâu.

 

Tim của ta cũng nhảy dựng theo, không kiềm chế nổi muốn sa vào trong đó.

 

“Đây chính là chàng đấy nhé. Quân tử không nuốt lời.”

 

Ngày ấy, mùa xuân trời trong, gió cũng dịu dàng.

 

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.

 

Con đường ngày sau, sẽ càng rực rỡ hơn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...