Ta lắc đầu, kể hết tất cả những chuyện xảy ra trong thời gian qua với hai người. Nghe xong, chân mày Trấn Bắc Vương phu nhân lập tức dựng thẳng lên.
“Phu nhân, người cũng cảm thấy là ta sai lầm sao?”
"Sai cái gì mà sai, Nam Tinh sao có thể có sai!"
Người xoa đầu ta, : "Là bọn họ có mắt không tròng, không xứng bậc trưởng bối, cho Nam Tinh chúng ta chịu oan ức.”
Người đem ta mang về nhà, sai người dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp căn phòng ngủ, sau đó tự tay một chén bào ngư, đưa đến trong phòng ta.
Dưới ánh nến, vẻ mặt người rất dịu dàng.
"Ta còn nhớ rõ Nam Tinh thích ăn nhất món này nên ta cố ý mang tới. Nếm thử xem ăn ngon hay không?"
Không biết tại sao, mũi ta bỗng nhiên có chút chua xót.
Ta ở phủ Bá Tước ngây người hơn nửa tháng trời, người cùng chung huyết thống với ta cho tới bây giờ vẫn không biết ta thích ăn cái gì, ghét ăn cái gì.
Bọn họ chỉ nhớ Tiết Uyển Ninh.
“Không có gì hết, chỉ cần ngủ một giấc thì mọi chuyện đều sẽ qua.”
Nàng lại sờ sờ đầu của ta, ta ăn chén bào ngư kia không còn một chút căn mới hài lòng gật gật đầu, lôi kéo ta chuyện một hồi lâu.
Trước khi rời đi, người nắm tay ta, chân thành : "Nam Tinh, hay là ngươi ở lại nữ nhi của ta đi!”
“Đúng lúc, ta sinh ra ba thằng nhóc thối, không có công chúa nào để chiều chuộng, về sau, ngươi cứ ở đây, chúng ta là người một nhà.”
Duyên phận giữa ta và người nhà Trấn Bắc Vương phải bắt đầu từ ba năm trước.
Ba năm trước, ta đi theo sư phụ qua Tái Bắc, vô cứu Trấn Bắc Vương phu nhân đang bị thương.
Trấn Bắc Vương phu nhân vẫn rất thích ta, ta cùng nàng là duyên phận, nàng vừa thấy ta trong lòng liền dâng lên niềm vui khó tả.
Líc đó, nàng đã muốn thu ta nghĩa nữ rồi.
Nhưng khi ấy ta đi theo bên cạnh sư phụ, còn có chuyện trong người, nên từ chối Trấn Bắc Vương phu nhân.
Còn lúc này đây, ta ánh mắt lấp lánh của người, không nổi lời từ chối.
Nửa tháng sau, Trấn Bắc Vương và phu nhân cùng tổ chức một bữa tiệc nhận thân cho tôi.
Trấn Bắc Vương Tần Yển là vị vua khác họ duy nhất trong cả Đại Uyên, tay cầm trọng quyền lại rất thánh thượng xem trọng, nên tiệc nhận thân cũng tổ chức vô cùng lớn, mời quan to quý tộc toàn kinh thành.
Mà trong khoảng thời gian này, phụ thân cùng huyết thống của ta còn ngồi ở trong phủ, chờ ta tới cửa khóc lóc cầu xin ông ta tha thứ.
Cho đến khi tiệc nhận thân bắt đầu, bọn họ mới biết, không thể nào.
Khi họ tìm thấy ta, ta đang tiễn mẫu thân ta đi.
Tiết phu nhân thấy ta, nước mắt lưng tròng tiến đến, muốn cầm tay ta.
“Nam Tinh...... Nữ nhi của ta......”
Ta thu lại ý , lui về phía sau một bước: "Tiết phu nhân đây là đang cái gì?”
“Nam Tinh, con không nhận ta sao? Mẫu thân của con đây mà!”
Trấn Bắc Vương phu nhân cũng : "Tiết phu nhân cái gì , Nam Tinh rõ ràng là nữ nhi ruột thịt thất lạc nhiều năm của ta mà!"
Bạn thấy sao?