Ta Giành Hoàng Hậu [...] – Chương 6

Vốn tưởng chuyện trèo tường hôm nay cứ thế cho qua. Ai ngờ Hoàng hậu đột nhiên uyển chuyển hành lễ, tha thiết cầu xin: 

"Hoàng thượng, Trân Châu muội muội vào cung đã mấy tháng, có thể sắp xếp thị tẩm không?"

Ta như bị sét đánh, đứng chết trân tại chỗ.

8

Trời mới biết, mấy tháng qua, để tránh thị tẩm, ta đã nghĩ ra bao nhiêu lý do. 

Mắt thấy hoàng thượng đã hết hứng thú với việc cho ta thị tẩm, sao giờ lại nhắc chuyện cũ ?

Quả nhiên, sắc mặt Hoàng thượng không tốt, lời ra cũng có hơi nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi thật sự muốn ta sủng hạnh người khác?"

Ta mong đợi về phía Hoàng hậu, điên cuồng gào thét trong lòng: [Mau không muốn đi, tỷ không muốn ta không muốn, không ai muốn cả.]

Nhưng Hoàng hậu không hiểu , lại : "Mong Hoàng thượng ban phát ân sủng đồng đều."

Nàng ấy còn là người hay ghi thù, trả lại lời vừa rồi cho Hoàng thượng.

Trời ơi, Hoàng thượng đúng là tự bê đá đập vào chân tất cả chúng ta.

Ta há miệng, CPU chạy hết công suất, không kịp suy nghĩ mà buột miệng thốt ra: "Hoàng thượng, hôm nay ta ăn no căng, trong miệng vẫn còn mùi, sợ sẽ khiến ngài ngửi thấy."

Không sao, ta chủ yếu là tự cứu mình, thoát lần nào hay lần đó.

Quả nhiên, nghe , sắc mặt Hoàng thượng biến đổi liên tục, giận dỗi : "Vậy thì tối mai, tối mai nếu ngươi dám ăn cơm, tru di cửu tộc."

Nói xong, hắn không còn hứng thú nữa, phất tay áo bỏ đi.

Xa xa vẫn còn nghe thấy hắn lầm bầm: "Hậu cung của người khác toàn là oanh oanh yến yến, hậu cung của trẫm, toàn là ma quỷ quái. Thật là tạo nghiệt!"

Sao lại đột nhiên thấy thương Hoàng thượng thế nhỉ.

9

Trước khi thị tẩm, Hoàng hậu như mẹ ruột của ta , liên tục dặn dò những điều cần ý.

Ta gạt phắt sổ tay hướng dẫn, chẳng để tâm đến chuyện này chút nào.

Nhưng Hoàng hậu cứ ép ta xem, để tránh lần đầu sẽ chịu khổ.

Ta thật không đành lòng cho nàng ấy. Trước đây ta xem qua những thứ hay ho hơn mấy tài liệu giấy này nhiều, còn có cả phim hướng dẫn nữa.

Hơn nữa, ta là phụ nữ thời đại mới, không hứng thú với việc cướp tỷ phu. 

Chỉ muốn cướp tỷ tỷ xinh đẹp thôi.

Nhưng của Hoàng hậu nương nương quá nặng nề, trực tiếp ấn đầu ta dạy dỗ.

Tối hôm thị tẩm, cung nữ tắm rửa sạch sẽ cho ta, đặc biệt sạch khoang miệng. Đảm bảo sạch từng kẽ răng, không còn mùi gì nữa mới dùng chăn bọc ta khiêng đến chỗ Hoàng đế.

Hoàng thượng đã đợi sẵn trong tẩm điện, cúi đầu phê duyệt tấu chương. Thấy ta đến, ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho một cái.

Tuy nhiên, ta vẫn thấy rõ đôi tay hắn đang nắm chặt đến trắng bệch chỉ vì căng thẳng, còn đôi tai thì ửng hồng.

Chết tiệt!

Sức quyến rũ chết người của ta!

Dưới sự chủ của ta, bọn ta bắt đầu "đắp chăn tâm sự".

Dĩ nhiên, ta thì đắp chăn còn hắn thì ngồi.

Ánh nến leo lét tỏa khắp căn phòng, khiến vị Hoàng đế vốn đã yếu ớt càng trông thêm phần mỏng manh.

Ta thực sự nghi ngờ với thân hình như , hắn có thể "vun tưới" cho cả hậu cung không?

"Giả tú nữ, ngươi là người phương nào?"

Dòng suy nghĩ miên man của ta bị hắn cắt ngang, ta chỉ có thể cung kính đáp: "Tâu Hoàng thượng, quê cũ của thần thiếp ở vùng Xuyên Du."

"Ồ? Nghe nơi đó núi cao hiểm trở, ngươi có từng gặp chuyện kỳ lạ nào không?"

Câu hỏi của hắn có vẻ khác thường, như thể còn hàm ý gì đó.

Ta suy nghĩ một chút rồi thăm dò đáp lại.

"Thuở nhỏ thần thiếp từng gặp một dã nhân trên núi, không biết điều này có tính là chuyện kỳ lạ như Hoàng thượng không?"

Thành thật mà , năm đó ta vừa xuyên không đến, vừa mở mắt ra đã thấy mình ở trên núi, lại còn bị lạc đường, vào lúc đó ta đã gặp dã nhân kia.

Hắn bị thương, ta dùng nước bọt để khử trùng, rồi lại dùng lá cây nghiền nát để cầm máu.

Ta cũng không hiểu nhiều về dược lý, chỉ là ngẫu nhiên nhặt vài chiếc lá.

Nào ngờ, những chiếc lá đó lại có tác dụng mê.

Vừa đắp lên một lúc, dã nhân đã thiếp đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...