Ta Giành Hoàng Hậu [...] – Chương 4

Không ngờ ngày hôm sau, ta, Hoàng hậu và Dung Quý phi đều trở thành trò cho cả hoàng cung. Mọi người trước tiên ta mơ tưởng tranh sủng, sau đó lại Hoàng hậu vì một tú nữ nhỏ mà từ chối thị tẩm. Việc mọi người chê sau lưng, ta đều có thể hiểu , việc Dung Quý phi cũng bị lôi vào ta quả thật không ngờ tới.

Theo tin đồn mà Xú Nha nghe ngóng , sáng sớm nay Hoàng thượng đã chỉ vào mũi Dung Quý phi mà mắng: "Ngay cả sư thái trong am ni cũng không tụng kinh nhiều như ngươi."

Từ đó, ai cũng biết tuy đêm qua Hoàng thượng đã đến chỗ Dung Quý phi, chẳng gì cả, chỉ khô khan nghe "ni tụng kinh" cả đêm. 

Biết Dung Quý phi bị mất mặt, ta vui vẻ ăn thêm hai bát cơm. Nhưng Hoàng hậu thân hình ngày càng đầy đặn của ta mà lo lắng thở dài.

5

Thế mà Dung Quý phi vẫn chưa biết tém lại. Chỉ vài ngày sau, nàng ta lại mặc vàng đeo bạc đến khoe khoang. 

Phải rằng Dung Quý phi tuy dung mạo xinh đẹp lại mang phong thái của võ tướng, ăn mặc như ngược lại che lấp khí chất vốn có. Toàn thân từ trên xuống dưới khiến người ta cảm thấy tầm thường khó chịu.

Nàng ta lúc thì cầm một đoạn gấm Tứ Xuyên đánh giá, lúc lại cầm một bộ đồ trang sức bình phẩm. Ta và Hoàng hậu ngồi bên bàn chán nản ăn điểm tâm, nghe nàng ta "tụng kinh". 

Đúng lúc ta đang díp mắt gật gù, Dung Quý phi đột nhiên áp sát, hét lớn một tiếng: "Ba thiếu một!"

Ta lập tức tỉnh táo, mong đợi về phía Hoàng hậu. 

Thật ra, hậu cung không có cảnh ánh đao bóng kiếm như Hoàng thượng tưởng tượng. Ngược lại khi hắn không có mặt, mọi người sống rất hòa thuận, thỉnh thoảng còn tụ tập đánh bài lá để giải sầu. Vừa hay, ba người chúng ta đều tâm to gan lớn, có thể gạt bỏ hiềm khích để chơi một ván.

Hoàng hậu gật đầu,

Dưới sự liên thủ của ta và Hoàng hậu, Dung Quý phi lúc đầu đến như khổng tước xòe đuôi, ra về thì ủ rũ thất thểu, thua sạch sành sanh. Vậy mà nàng ta vẫn không quên châm chọc Hoàng hậu tỷ tỷ mấy câu: 

"Hoàng hậu tuy đắc ý trên bàn cờ bạc, chuyện nam nữ chưa chắc đã như thế. Hoàng thượng cố ý sai người trồng ao sen cho bổn cung, hiện đang nở rộ, Hoàng thượng đã hứa tối nay sẽ cùng thần thiếp ngắm sen đấy, hì hì."

Ta về phía Hoàng hậu. Nàng ấy chỉ khẽ nhếch môi, bình thản đáp lại một câu: "Hì cái con khỉ."

"Phụ mẫu bổn cung chỉ sinh một mình bổn cung, gì có muội muội rác rưởi nào khác nữa." 

Dung Quý phi không phục, chống nạnh cãi lại.

Ta và Hoàng hậu nhau, đều thấy sự bất lực trong mắt đối phương.

Sau khi tiễn Dung Quý phi, Hoàng hậu lập tức chui vào nội thất lấy ra hai bộ đồ cung nữ, nhét bộ rộng hơn cho ta, liên mồm thúc giục: "Nhanh lên, hoa sen đã nở, đài sen cũng chín rồi, tối nay hái sạch của nàng ta, mang về nấu chè hạt sen nấm tuyết."

Ta thèm chảy cả nước miếng.

Nhân lúc đêm khuya, cùng Hoàng hậu lẻn vào viện của Dung Quý phi. Ánh trăng rải xuống mặt đất, chiếu sáng cả hồ sen đang nở rộ. Chúng ta hành rất nhanh, trực tiếp ra tay hái sạch sành sanh. Chẳng mấy chốc đã hái hết sen của Dung Quý phi.

Đúng lúc chuẩn bị rời đi, bỗng cờ thấy từ song cửa sổ tẩm điện phản chiếu bóng hai người đang ôm nhau.

Tim ta đập thình thịch, thầm mắng tên Hoàng thượng chó má này sao lại gấp gáp thế, vừa định giơ tay che mắt Hoàng hậu tỷ tỷ.

Kết quả, giọng the thé của thái giám đột ngột vang lên: "Bệ hạ giá lâm~"

Ta và Hoàng hậu kinh ngạc sang, vừa hay thấy Hoàng thượng sải bước từ cổng vòm đi vào.

"Ầu! Dung Quý phi chết chắc rồi."

Hoàng hậu đồng gật đầu, chợt đổi giọng: "Có khi nào chúng ta chết trước nàng ta không?"

"Hả?"

Ta còn chưa kịp hiểu ra, Dung Quý phi đã hoảng hốt chạy ra từ trong phòng để nghênh giá.

"Hoàng... hậu?"

"Các ngươi gì trong viện của ta?"

Giọng vốn dịu dàng của Dung Quý phi đột nhiên chuyển thành tiếng gầm giận dữ, Hoàng thượng cũng đồng thời thấy chúng ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...